Chương 40: Thương Nhớ Ngày Đêm

Quý Văn Bân không thể hiểu được, y thuật của Bách Lý Hồng Trang tốt như vậy, nhưng không hề có ý định nuôi dưỡng và phát triển nó, chỉ xem nó như một công việc phụ. Nếu điều này được truyền ra ngoài, không biết bao nhiêu người sẽ kinh ngạc đến nỗi ngây người đây.

Tuy nhiên, tu luyện mới là nguyên nhân chủ yếu tại Thánh Huyền đại lục, Bách Lý Hồng Trang lựa chọn như vậy cũng không có gì đáng trách, hắn ta chỉ có thể hỗ trợ mà thôi.

“Nếu ngươi muốn dốc lòng trở thành một tu luyện giả, vậy có thể tập trung tinh lực vào việc tu luyện, tránh một lòng dùng hai nơi.”

“Yên tâm đi, ta tự biết có chừng mực.”

Vẫn là câu nói này, sau khi ăn mệt một lần, Quý Văn Bân cũng không có ý định rối rắm quá nhiều ở đây. Có vẻ như tiểu nha đầu này đã tự có tính toán của riêng mình.

“Thiếu chủ, y thuật của Bách Lý cô nương hình như thật sự không đơn giản!”

Khuôn mặt Hắc Mộc luôn luôn chất phác hiện lên sự kinh ngạc. Lúc trước, khi Bách Lý cô nương xem bệnh cho thiếu chủ, hắn ta còn khá hoài nghi. Hiện giờ, hắn ta lại hoàn toàn tin tưởng vào y thuật của Bách Lý cô nương.

Chứng bệnh mà rất nhiều y sư đều bó tay hết cách, Lâm cô nương có thể trị hết, vậy thì lần trước theo như lời nàng nói, có thể trị được tật chân của thiếu chủ, có phải cũng là sự thật hay không?

Đế Bắc Thần bình tĩnh hơn bao giờ hết. Ngay khi Bách Lý Hồng Trang nói ra bệnh trạng của hắn, hắn đã biết y thuật của Bách Lý Hồng Trang không hề đơn giản.

Mặc dù là Phong thần y vang danh khắp thiên hạ, thời điểm lần đầu chẩn bệnh cho hắn cũng không thể nói ra rõ ràng được bệnh trạng của hắn giống như Bách Lý Hồng Trang.



“Thiếu chủ, có muốn bọn ta yêu cầu Lâm cô nương chẩn trị cho ngài hay không?” Hắc Mộc hỏi thử.

Chỉ cần Lâm cô nương có thể trị được tật chân cho thiếu chủ, bất kể thù lao là thế nào, bọn họ đều có thể đáp ứng!

Nhưng Đế Bắc Thần vẫy tay: "Không vội.”

Hắn đã chờ đợi lâu như vậy, không ngại chờ thêm một khoảng thời gian, Bách Lý Hồng Trang đột nhiên nổi lên như vậy thì quá kì lạ.

Lúc trước Hiên Viên Hoàn đối đãi với Bách Lý Hồng Trang tệ như thế, theo lý thì Bách Lý Hồng Trang hẳn là phải cực kỳ hận Hiên Viên Hoàn mới đúng, giờ lại chẩn trị cho Hiên Viên Hoàn.

Một nụ cười nghiền ngẫm hiện lên ở trên khoé môi Hiên Viên Hoàn. Dựa vào sự tiếp xúc của hắn với Bách Lý Hồng Trang, chắc chắn Bách Lý Hồng Trang sẽ không có lòng tốt như vậy.

Nếu như thế, chỉ còn lại một lời giải thích - Hiên Viên Hoàn trúng độc, vốn là do nàng hạ!

Chẳng những trị cho Hiên Viên Hoàn một phen, thanh danh Thần Y Phường cũng trở nên vang dội, thậm chí Hiên Viên Hoàn còn phải tới cảm tạ nàng. Một mũi tên trúng ba con chim. Những gì Bách Lý Hồng Trang đã làm thật sự rất có hiệu quả về mặt chi phí!

Hắn càng cảm thấy nữ tử này rất thú vị, nàng thông minh nhưng hợp tình hợp lý, ranh mãnh nhưng không gian dối, nhẫn tâm nhưng không dứt tình, đúng là một đại nhân!

...



Ba ngày sau, Đông Cung.

Hiên Viên Hoàn phục hồi khỏe mạnh, mọi đau đớn trên người đều biến mất, khiến hắn ta cảm thấy bản thân mình giống như vừa được sinh ra lần nữa, thoải mái không nói nên lời.

Trong đầu không thể không hiện lên dáng người của một vị tiên nữ màu trắng. Hiên Viên Hoàn vội vàng kéo một nha hoàn tới hỏi: “Lúc ta đang hôn mê, có một vị bạch y cô nương đã giúp ta uống thuốc, đúng không?”

“Thái Tử điện hạ, vị cô nương đó chính là Hồng Trang cô nương đã chữa khỏi bệnh cho ngài.” Nha hoàn đáp.

Thấy chính xác là có một người, trong mắt Hiên Viên Hoàn hiện lên một sự vui sướиɠ: "Hồng Trang cô nương nào?”

“Thần Y Phường, y sư Hồng Trang, Hồng Trang cô nương.”

“Hồng Trang?” Hiên Viên Hoàn hơi giật mình, hình ảnh mơ hồ trong đầu dần dần hiện lên rõ ràng, cuối cùng là nhìn thấy rõ khuôn mặt Hồng Trang.

Hoá ra, người cứu hắn ta chính là người hắn ta đã từng gặp trên phố lúc trước, Hồng Trang!

“Ta đã nói, với sự phong lưu phóng khoáng của ta, Hồng Trang nhất định sẽ ngưỡng mộ ta mà.”

Hiên Viên Hoàn tươi cười đắc ý, hắn ta tin chắc rằng Hồng Trang sẽ không viết những lời đó sau lưng Chương Bình Thản và Tống Tập. Nếu nàng ấy ngưỡng mộ mình, sao có thể sẽ viết ra những lời chửi bới mình như vậy?