Chương 21

– A…

Chị Vi kêu lên một tiếng đau đớn, hai dòng nước mắt chảy dài xuống gò má. Tôi thương chị quá, ngồi dậy ôm ghì lấy cơ thể chị. Ngẩng đầu lên, tôi hôn lên giọt nước mắt của chị, rồi đón lấy đôi môi còn đang run rẩy đau đớn.

– Chị có đau lắm không?! – Tôi thì thầm, vừa hôn nhẹ nhẹ đôi môi xinh xắn của chị.

– Đau… nhưng không quá đau như chị nghĩ… – Chị Vy cố mỉm cười, khuôn mặt còn tái nhợt ướt nước mắt.

Hai đứa tôi ôm nhau giữ nguyên vẹn tôi ở sâu trong người chị. Tôi vuốt ve tấm lưng cong ỏng, bờ mông căng tròn của chị. Chị hất mái tóc dài đen óng ra sau để tôi vùi mặt vào hai bầu vυ" chị. Lưỡi tôi rà quét khắp hai khối to tròn này rồi ngậm lấy hai núʍ ѵú chị mυ"ŧ mυ"ŧ say mê. Tay tôi đỡ dưới cặp mông mềm mại của chị, bắt đầu nâng chị nhấp nhỏm nhẹ nhàng.

– Ưm… Phong ơi…

Dươиɠ ѵậŧ tôi như lọt vào một hang núi lửa chật hẹp, nham thạch nóng bỏng không ngừng bao lấy quanh tôi. Sướиɠ ah… Cơn sướиɠ dâng lên lan tỏa khắp thân thể làm đầu óc tôi mơ màng. Tay chị ôm ghì lấy cổ tôi, hơi thở dồn dập thơm ngát phả vào người tôi.

– Chị… yêu em mất… Phong ơi… ưm…

– Ah… chim chị làm em sướиɠ quá…

– Ư… vô duyên quá… ưm…

– Em nói thật mà… Ah…

– Không… cho em… nói nữa… Ư…

– Em làm chị sướиɠ không… Ah…

– Ư… trời ơi… Chị… Chị…

Thuỳ Vi nhắm nghiền hai mắt, ôm cứng người tôi. Cặp đùi thon dài của chị quắp chặt lấy eo lưng tôi, siết mạnh. Tôi cảm nhận dươиɠ ѵậŧ mình đón một luồng nước ấm nóng tuôn trào không ngớt. Tôi cũng rùng mình. Từng đợt, từng đợt tϊиɧ ŧяùиɠ tung tóe lấp kín mọi ngõ ngách trong người chị.



Hai đứa ngã ra giường. Hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vẫn ôm cứng lấy nhau… Cơn khoái lạc vẫn âm ỉ đưa chúng tôi vào giấc ngủ.

“Cộc cộc… Phong…”

“Phong… Dậy đi học nè con…”

Âm thanh gõ cửa vang lên xa xa, rồi lớn dần trong đầu làm ý thức tôi trở lại cơ thể. Tôi cựa mình sảng khoái, nhìn qua bắt gặp ánh mắt đỏ bừng sợ hãi của chị Vi. Dĩ nhiên tôi và chị đều nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm hôm qua. Hai đứa đều tỉnh táo khi làm chuyện đó, nên giờ đây không có chuyện hoảng hốt la hét các kiểu như phim Hàn Quốc. Nhưng chúng tôi đang phải đối mặt với một mối đe dọa to lớn đang tiến dần đến…

“Cộc… Cộc… Vi… Dậy Bố bảo…”

Chị Vi kéo tấm chăn che mặt, cả cơ thể rung lên bần bật. Tôi thì cứng đơ trên giường, hơi thở cũng dừng lại.

“Vi… Cộc… Cộc… Con nhỏ này…”

Tay khóa vặn vặn lạch cạch làm tim tôi như thắt lại. Rồi thở phào may mắn đêm qua tôi khóa trái.

– Chị ra mở cửa đi… Em trốn…

Nói một câu vào tấm chăn bùng nhùng run rẩy bên cạnh, tôi mau chóng ngồi bật dậy. Mặc vội quần áo, tôi mở cửa tủ áo của chị Vi, chui vào. Thuỳ Vi lúc này cũng bình tĩnh trở lại. Chị mím môi rón rén đứng lên. Cơ thể chị tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ còn ửng đỏ nhiều nơi, bước đến móc treo đồ, lấy chiếc váy ngủ trùm lên người.

“Vi… Cộc…”

Bác Dũng vừa định gõ thêm thì cánh cửa bật mở. Thuỳ Vi sắc mặt còn ửng đỏ, mái tóc lòa xòa rối tung, hơi ấp úng nói:

– Con xin lỗi… Tối qua con hoài… không ngủ được… Nên…

– Hừ, thay đồ đi. Rồi qua gọi thằng Phong cho Bố… Nó sắp muộn học đến nơi rồi. – Bác Dũng nói xong, hậm hực đi xuống cầu thang.

Chị Vi đóng cửa lại, bấm chốt. Ngay lập tức cả người như kiệt sức khuỵu người ngồi xuống sàn. Tôi bước ra khỏi tủ áo, bước đến bên chị.



– Chị không sao chứ?!

Thuỳ Vi nhìn lên tôi, như nghĩ đến chuyện hoang dại đêm qua, hai gò má đỏ ửng, lắc đầu. Tôi ngồi xuống bên cạnh chị. Hôn nhẹ lên vành tai xinh xắn đỏ ửng của chị, thì thầm:

– Em về phòng lo đi học nha… Chị ở nhà ngoan… Không được đi lung tung… Tối nay em lại qua.

Chị Vi bật cười, nắm tay nhỏ đánh bụp bụp vào vai tôi, gắt lên.

– Lo đi học đi… Đáng ghét…

Tôi vào trường ngay kịp lúc cánh cửa bác bảo vệ đang đóng lại. Tôi gửi xe, chạy lao nhanh vào lớp.

– Romeo đến rồi… Juliet chờ cả buổi đó nha…

Vừa bước qua cửa, giọng trêu đùa của mấy đứa con gái đã đến. Đón ánh mắt tôi là đôi mắt to tròn xinh đẹp của Vân Nhu. Hai gò má nàng hơi ửng đỏ vì lời trêu chọc của bạn bè, nhưng ánh mắt lại không chút e ngại nhìn tôi thật sâu. “Em chờ anh…” từ trong mắt nàng, tôi như đọc được lời của nàng dành cho mình.

– Eh hemmm…

Tiếng đằng hắng ngay sát sau lưng làm tôi giật bắn mình. Quay lại. Một người đàn ông tóc hoa râm chạc tuổi bác Dũng đang nhìn tôi chằm chằm.

– Ah…

Tôi ngay lập tức lao thẳng vào lớp. Đám bạn xung quanh đều đứng lên, che miệng nén cười.

Hôm nay môn đầu tiên của tôi là Giải tích. Và người đàn ông vừa tiến vào lớp là thầy Hình, giáo viên lớn tuổi nhất trường. Nghe nói thầy Hình đã đến tuổi nghỉ hưu, nhưng trường không muốn mất một giáo viên ưu tú nên ký hợp đồng ngoài biên chế với thầy.

“Toán học giải tích… là ngành toán học nghiên cứu về các khái niệm giới hạn, đạo hàm, tích phân… Phép toán cơ bản của giải tích là ‘phép lấy giới hạn’. Để nghiên cứu giới hạn của một dãy số, hàm số… ta phải ‘đo’ được ‘độ xa gần’ giữa các đối tượng cần xét giới hạn đó…”

Tôi lắng nghe mê say những lời giảng của thầy. Tôi có năng khiếu toán và môn toán luôn là thế mạnh điểm số của tôi. Đang chìm đắm trong thế giới của những hàm số, tôi chợt bắt gặp một đôi mắt to tròn đang nhìn mình. Vân Nhu vội quay nhìn lên bảng, vành tai xinh xắn của nàng hơi đỏ lên.