Chương 22

Tôi mỉm cười một mình. Rứt trong tập ra tờ giấy trắng, tôi viết: “Tối qua có nhớ anh không?” Rồi đẩy qua ngay dưới tay Vân Nhu. Nàng cúi đầu đọc, mặt hơi đỏ lên, viết lại: “Không”. Tôi nhìn lướt qua tờ giấy, rồi vờ lê đễnh nhìn lên bảng tiếp tục nghe giảng. Một phút sau, Vân Nhu lén nhìn qua tôi hai lần… Nàng mím môi lại viết thêm mấy chữ vào bên cạnh chữ “không…”. Ánh mắt tôi lướt qua hàng chữ, mỉm cười, cả mặt Vân Nhu đỏ hồng xấu hổ.

Hai tiết Giải tích trôi qua thật nhanh. Chúng tôi có 30 phút giải lao. Thầy Hình vừa bước cửa, con Hằng nhanh như cắt chồm lên trước, giật phắt tờ giấy trên bàn tôi. Vân Nhu hoảng hốt lao qua, nhưng đã muộn… Con bé kia cất giọng chua loét đọc lớn tờ giấy:

Romeo hỏi: “Tối qua có nhớ anh không?!”, Juliet bẽn lẽn trả lời: “Không… ngủ được vì nhớ anh…”

– Wah… Tình củm quá…

– Eh Vân Nhu mới quen có 1 ngày đó… Tính 1 tuần là trao thân luôn ha…

– Ha ha…

– Trời ơi…

Vân Nhu úp mặt xuống bàn, đến vành tai cũng đỏ như gấc chín. Tôi hơi ngượng chút, chỉ cười cười lấy tờ giấy lại từ tay của Hằng. Tôi nói với đám con gái:

– Đừng chọc Vân Nhu nữa… Thích chọc thì chọc Phong nè…

– À, anh Phong nói đó nha… Tui mà chọc là không có đứa nào được ghen nha…

Người lên tiếng là Thanh Thuỷ, trong mắt tôi đánh giá, cô bé và Vân Nhu đều là hoa khôi của lớp. Vân Nhu thì bẽn lẽn nhu mì, Thanh Thuỷ lại hừng hực thiêu đốt như có lửa. Hôm qua Thanh Thuỷ không tham gia buổi Karaoke, tôi cũng chưa nói chuyện qua với con bé câu nào. Vậy mà hôm nay Thanh Thuỷ lại chủ động trêu chọc tôi.

Miệng cười tủm tỉm, Thanh Thuỷ bước qua chiếc bàn tiếp cận tôi, ánh mắt nửa trêu đùa, nửa có chút bối rối…

“Khoan đã Thuỷ ơi, em hãy nghe anh nói một lời…”

Thằng Hùng vừa cất giọng vô đề bài tân cổ giao duyên liền bị Thuỳ Dung vỗ cuốn tập lên đầu, nín tại chỗ.

Tôi vừa buồn cười vừa thấy thú vị. Đứng nguyên một chỗ, nhìn ngón tay Thuỷ đang vẽ vẽ trong không khí trước ngực mình. Vân Nhu bên cạnh cũng ngẩng đầu nhìn trò diễn của Thanh Thuỷ. Cô bé này cao hơn Vân Nhu, dáng người đạt chuẩn “trái chín cây” còn thành thục hơn chị Thuỳ Vi một chút. Thanh Thuỷ quay lại đưng lưng về phía tôi, từ từ cúi xuống đối mắt với Vân Nhu… Tà áo dài trượt qua một bên, qua lớp quần trắng mỏng tôi thấy một vòng mông tròn trịa căng phồng nổi cả gân chiếc qυầи ɭóŧ bên trong. Ma quỷ, tôi thấy cổ họng mình hơi khô khan.

Đột nhiên một lực đẩy mạnh từ sau lưng. Hạ thể tôi không chút đề phòng dập thẳng vào bờ mông tròn trịa mềm mại của Thanh Thuỷ. Thanh Thuỷ chưa hiểu chuyện gì thì môi đã chạm môi Vân Nhu.

– Á…

– Á… Trời ơi…



Vân Nhu che miệng, kêu lên. Thanh Thuỷ quay lại nhìn tôi, liếc khối u nổi cộm trên quần tôi mặt thoáng đỏ bừng. Tôi nhúng vai vô tội, chỉ tay qua thằng Hùng đang cười hềnh hệch sau lưng tôi. Thanh Huỷ xắn tay áo, nghiến răng lao vào thằng Hùng, rít lên:

– Mày ngon đứng lại… Bà lột truồng mày…

– Hứa rồi nha… Ha ha…

Thanh Thuỷ đuổi theo thằng Hùng chạy quanh quanh la hét ầm ĩ. Đột nhiên hai đứa đuổi nhau đến cửa thì dừng phắt lại. Thanh Thuỷ đến nhanh bao nhiêu lùi lại gấp bấy nhiêu. Âm thanh cười đùa của cả lớp cũng dừng lại.

Tôi nhìn về phía cửa, mắt híp lại thành một đường thẳng. Một khuôn mặt đáng ghét cười cười nhìn về phía tôi và Vân Nhu. Thằng Phương từ từ tiến vào kéo theo sau hơn mười thằng học sinh mặt mũi bặm trợn hống hách. Tôi nhận ra đám người sau lưng nó hôm nay không cùng nhóm với những gã lưu manh chúng tôi đã gặp chiều hôm qua ở Nmode. Hiển nhiên đám kia không thể bước vào trường, nếu không phải học sinh.

Tôi cũng nhận ra rằng mình đã quá xem mọi việc đơn giản khi nghĩ người đàn ông trung niên quản lý Nmode có thể tác động đến thằng Phương.

– Mày muốn gì?! – Kéo Vân Nhu ra sau, tôi bước lên hỏi.

Thằng Phương bước đến, đá vào chân bàn làm chiếc bàn trước mặt tôi xệch qua một bên. Bút vở phía trên đổ xuống sàn tung tóe khắp nơi. Tôi siết chặt nắm đấm, im lặng.

– Ha ha… Tao muốn gì sao?! Không nghĩ mày quên nhanh như vậy…

Nó ngồi lên mặt bàn, ngay trước mặt tôi. Vẻ mặt nó nghênh ngang như tôi không đáng để nó đề phòng. Nó nhìn tôi gằn từng tiếng một.

– Tao muốn đánh tay đôi với mày…

– Ha ha… Không rảnh. Không thể phụng bồi. – Tôi khoanh tay, nhếch mép cười.

Thằng Phương hơi sững người ngạc nhiên vì tôi đơn giản từ chối như vậy. Nó mím môi căm tức nhìn qua Vân Nhu đang núp sau lưng tôi, giọng cười cợt:

– Mày hèn nhát thế sao?! Uổng cho Vân Nhu chọn mày…

– Ha ha… Chỉ có con nít mới dùng mấy kiểu khích tướng như vậy… Tao không phải là anh hùng, cũng chả thích làm anh hùng… Vân Nhu vẫn cứ thích tao đấy… phải không? – Tôi nhìn qua Vân Nhu, nàng đỏ mặt, gật đầu.

Thằng Phương nghiến răng căm tức. Tưởng chừng như nó đã vô phương ép tôi xuất chiến, ánh mắt nó chợt quét qua cuối cùng nhìn thẳng về phía Thanh Thuỷ. Gương mặt Thanh Thuỷ chợt tái nhợt một cách bất thường.

– Tùy mày thôi… Mày cứ làm con rùa rụt cổ đi a… Dù sao tao cũng có đồ chơi mới rồi… Vân Nhu xem như tặng cho mày cũng không sao.



Thằng Phương vừa nói vừa rút điện thoại ra. Nó cầm trên tay chiếc iphone đời mới nhất vừa ra mắt mấy ngày. Mở khóa điện thoại, nó lướt lướt qua một số tấm hình rồi đưa ra cho mấy thằng đàn em xem. Cả đám ánh mắt tỏa sáng, há miệng cười hô hố…

“Khốn nạn… Anh không thể làm như vậy…”

Đột nhiên, Thanh Thuỷ gào lên, cô bé lao đến, muốn giành lại chiếc điện thoại. Nhưng thằng Phương lại đút điện thoại ngược vào túi, nhếch mép cười.

Thanh Thuỷ nước mắt lăn dài trên má, chợt gục xuống khóc nức nở. Tôi nhíu mày nhìn con bé, rồi nhìn khuôn mặt đắc thắng của thằng Phương. Tôi đã đoán được nhiều tình tiết trong chuyện này.

Thằng Phương là một công tử ăn chơi, cao to, bảnh bao. Nó theo đuổi Vân Nhu không được vì cá tính hướng nội của nàng. Điều đó không có nghĩa rằng nó không có sức thu hút đối với những đứa con gái khác, như Thanh Thuỷ. Có lẽ những tấm hình kia là bằng chứng yêu đương của hai người. Chính Thanh Thuỷ cũng không ngờ rằng một ngày thằng Phương lại đem nó ra uy hϊếp.

Thằng Phương lại đoán đúng cá tính của tôi. Tôi không phải anh hùng, nhưng lại chưa bao giờ sợ phiền phức. Thanh Thuỷ không phải là gì của tôi, nhưng cô bé là một thành viên của 12A7. Và Phương làm tất cả chuyện này đều nhắm vào tôi.

– Được rồi. Mày muốn thế nào?! – Tôi hất hàm hỏi.

– Tay đôi, không ai can thiệp, sau giờ. Bãi đất trống Phường 2. – Thằng Phương như có chuẩn bị, nói.

– Ok. Vậy đặt cược là gì?

– Mày thắng, tao tặng luôn mày cái điện thoại kia và mớ hình của Thuỷ… và sau này tao không bao giờ đến gần Vân Nhu trong 10 mét… – Thằng Phương nhếch mép cười.

Thanh Thuỷ ngẩng đầu nhìn tôi chờ mong, gương mặt xinh đẹp đã nhòe nước mắt.

– Còn tao thắng, tao lấy điện thoại của mày, trong đó chứa hình hoá đơn và một tấm hình… – Thằng Phương nhìn qua Vân Nhu, âm hiểm cười, chỉ tay vào nàng – một tấm hình khoả thân của Vân Nhu.

– Mẹ… Mày điên rồi.

Tôi điên máu, tóm lấy cổ áo thằng Phương siết chặt, đè ngửa nó lên mặt bàn. Đám đàn em nó lao đến, giằng người tôi ra. Đám con trai lớp cũng ùa vào… Tiếng đấm đá bắt đầu vang lên.

“Mọi người dừng lại hết đi…”

Một tiếng hét lanh lảnh chợt vang lên. Cả đám người hơi dừng lại, vẫn kềm chặt lẫn nhau. Vân Nhu mím môi, mặt đỏ bừng tức giận:

– Đánh nhau trong trường là hạnh kiểm kém đó… Còn một năm nữa thôi. Mọi người quên rồi sao?!

Cơn giận dữ như gặp phải xô nước lạnh. Cả đám hậm hực buông nhau ra. Tôi phủi phủi áo nhìn quanh, có thương tích đáng kể, vài con mắt đỏ ửng, vài cái cúc áo đứt…