Chương 30

Sau giờ học đã gần 12 giờ trưa.

Tôi xách cặp đi trước theo sau là một con heo vừa bước vừa than đói. Như lời cô Ngọc Nhi, tôi và Quyền mập phải lên phòng Giáo viên. Nghe Quyền mập nói thông thường đối với loại lệnh triệu tập này, hình thức phạt là viết kiểm điểm. Bản kiểm điểm đó sẽ được ‘vinh danh’ dán lên trên chiếc bảng gỗ đặt trước phòng giáo viên. Hàng ngày vô số học sinh tụ tập xem và cười đùa… Được PR miễn phí như thế rất nhanh sẽ nổi tiếng toàn trường.

– Tên thằng Phương chắc dán kín cả bảng ah? – Tôi chợt quay qua hỏi Quyền mập.

– Xì… Sai rồi. Không hề có cái nào… – Quyền mập vừa đi vừa thở hổn hển, nói.

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, nó kiên nhẫn giải thích:

– Mày nghĩ làm thế nào nó ngồi lại lớp hai năm mà cứ nhơn nhơn như không có gì?! Nhà nó quen biết lớn, lại nhiều tiền… Gửi nó vô đây để bớt lêu bêu phá làng phá xóm thôi. Đóng học phí xem như tiền giữ trẻ vậy đó. Chẳng ai rảnh kêu nó viết kiểm điểm, mà có kêu nó cũng chả viết.

Tôi gật gù như hiểu ra thêm một số chuyện về thằng Phương. Nồi cơm nào cũng có hạt trắng hạt vàng… Môi trường nào dù tốt đến đâu cũng có những thành phần không mong muốn.

Hai đứa bước đến trước phòng giáo viên. Cửa phòng khép hờ một bên.

“Cộc cộc…” – Tôi đưa tay gõ cửa.

“Vào đi…” – Giọng cô Ngọc Nhi vang lên bên trong.

Tôi đẩy nhẹ cánh cửa bước vào. Quyền mập líu ríu đi phía sau như muốn dùng thân hình gầy ốm của tôi che đi thân thể phì nộn của nó.

Phòng giáo viên khá nhỏ. Mười mấy chiếc bàn làm việc gỗ xếp theo kiểu domino hình vuông. Giữa mỗi bàn có một khoảng trống nhỏ hẹp vừa đủ lách người qua. Cô Ngọc Nhi đang ngồi sau chiếc bàn kê sát cuối phòng. Cô ngẩng đầu nhìn hai đứa tôi rồi nói giọng nghiêm khắc:

– Em về viết kiểm điểm cho tôi. Sáng mai nộp cho thầy Bình. Tự mà xem lại lỗi của mình… Đừng để tôi bắt viết lại.

– Vâng. Em biết rồi.

Dù sao cũng đã biết trước, tôi đơn giản chấp nhận rồi quay đầu xua Quyền mập đi ra. Đi được hai bước chợt cô Ngọc Nhi lại gọi:



– Tôi nói làm kiểm điểm là nói bạn Quyền kia, không phải Tuấn Phong. Bạn kia về trước đi. Tuấn Phong ở lại đây, tôi có việc hỏi em một chút.

– Ơ…

Quyền mập ngơ ngác nhìn cô Ngọc Nhi rồi quay lại nhìn tôi. Dù sao cô đã nói quá rõ rồi. Nó đành tiu nghỉu bỏ tôi lại đi về trước.

Thằng Quyền vừa đi, vẻ mặt nghiêm túc trên mặt cô Ngọc Nhi liền thay đổi. Cô chỉ chiếc ghế trước bàn, nói:

– Em ngồi xuống đây…

Tôi răm rắp làm theo, vừa thoát được cửa ải “vinh danh miễn phí”, tôi thấy lòng nhẹ nhõm nhiều.

– Cô có xem qua sơ yếu lý lịch của em… – Cô Ngọc Nhi xếp gọn hai cánh tay trên bàn, giọng nói có chút phấn khích khó hiểu. – Em từng là đổi trưởng đội bóng ở trường cũ, đúng không?!

– Dạ, đúng. – Tôi hơi ngạc nhiên, gật đầu.

– Vậy em có muốn tham gia đội bóng của trường mình không?? – Cô hỏi ngay như rất hồi hộp nghe được câu trả lời của tôi.

– Dạ, có chứ… – Tôi vui vẻ gật đầu ngay lập tức.

– Tốt… Vậy thì tốt rồi… – Cô Ngọc Nhi vui vẻ ra mặt.

Thấy ánh mắt hơi tò mò khó hiểu của tôi, cô điều chỉnh tâm trạng chút, rồi nói:

– Cô phải nói qua cho em biết như thế này… Đội bóng của trường mình hai năm nay kết quả giao lưu với các trường trong thành phố đều xếp chót bảng… Trình độ từng thành viên trong đội nhìn chung không tệ, nhưng không thể phối hợp với nhau… Một phần vì đội trưởng hiện nay kỹ thuật không quá nổi trội, lại có một thành viên khác giỏi hơn nhiều nên thường thích solo hơn phối hợp…

Cô nhìn tôi chợt thở dài như vô vọng, nói:

– Mà thầy Hiệu trưởng đặc biệt quan tâm và giao chỉ tiêu năm nay không thể thua quá thảm, nếu lọt vào top 5 đầu bảng sẽ có tuyên dương toàn trường.

– Top 5 khó lắm sao ah?! – Tôi buột miệng hỏi.



– Khó. Thật sự… Thật sự thì cô không có chuyên môn gì trong bóng đá. Cô chỉ nghe thầy Đạt nhận xét như vậy… À, thầy Đạt cũng là giáo viên chủ nhiệm của Lớp em mà… Thầy là người phụ trách đội bóng.

Nghe đến đây tôi hơi thắc mắc, hỏi:

– Nếu thầy Đạt là người phụ trách đội bóng… Sao thầy không hề đề cập gì về chuyện này với em ah?

– À… Cô được giao phụ trách đẩy mạnh phong trào của trường. – Cô Ngọc Nhi chợt che tay lên miệng như sợ người nghe lén. – Cô lén thầy Đạt để tiếp xúc với em đó…

Nói xong cô che miệng cười, đôi gò má cũng hây hây hồng hào, xinh đẹp đến mức tôi muốn ngừng thở. Cô vỗ vỗ nhẹ lên ngực để cơn cười đùa dịu xuống. Ánh mắt tôi lại dõi theo hai bầu vυ" núng nính kia mà dập dềnh dập dềnh.

– Hừ…

Nghe cô Ngọc Nhi hừ nhẹ, tôi giật thót mình, ngồi thẳng băng, ánh mắt nghiêm túc nhìn lên mặt cô. Vội nói lảng sang chuyện cũ:

– Tại sao cô phải lén thầy Đạt để… để…

– Là do bác của em… Ông ta dặn dò thầy Đạt rất kỹ… Em rất mê đá bóng, nhưng gia đình muốn em học tốt năm nay. – Cô nói, rồi cười tủm tỉm nhìn tôi. – Nhưng cô thấy học lực em rất khá. Chắc sẽ không ảnh hưởng quá nhiều.

– À… Đây có hình của đội bóng trường. Em muốn xem không?

Cô Ngọc Nhi đứng lên, gập tập giáo án lại. Cô chỉ vào một tấm hình được l*иg dưới tấm kính lót trên mặt bàn. Tôi hơi chồm người, nhưng từ chỗ của mình thật ngược ngạo khó thấy rõ.

– Em qua đây, nhìn rõ hơn.

Tôi liền theo lời cô chen người vào chỗ hẹp giữa hai chiếc bàn, bước vào trong. Cô Ngọc Nhi lùi sang bên cạnh, dành chỗ cho tôi đứng.

Trước mặt tôi là tấm hình của đội bóng trường. Họ xếp thành hai hàng đứng, ngồi. Áo đồng phục khá chuyên nghiệp với tông màu chủ đạo xanh trắng. Tôi lướt qua toàn những gương mặt tôi không biết. Ánh mắt chợt dừng lại ở một người dáng người cao cao đứng bìa phải ngoài rìa…

– Thằng Phương?! – Tôi bật thốt lên, quên luôn việc mình đang đứng bên cạnh cô giáo.