Chương 6

“Cộc cộc”.

“Cộc cộc cộc”.

Tiếng gõ cửa lại vang lên mấy lượt. Tôi dụi dụi hai mắt kèm nhèm nhìn quanh. Dưới ánh sáng mờ mờ hắt vào từ khung rèm cửa che kín, tôi nhận ra căn phòng bừa bộn quen thuộc của mình.

“Cộc cộc…”

– Ai vậy? – Đầu còn đau nhức như búa bổ, tôi càu nhàu hô lớn.

– Ba đây! Mở cửa.

Nghe giọng nói trầm trầm vang lên bên ngoài, cả người như bị điện giật, tôi hất tung chiếc chăn ngồi bật dậy. Chợt cảm giác có chút vướng víu, tôi nhìn xuống hạ thể mình rồi suýt buột miệng la hoảng.

Bên dưới tôi mặc một chiếc quần cộc. Mà dụng cụ duy trì nòi giống của tôi u cộm một khối lại đang uất ức nằm bên dưới một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đưa ra từ trong chăn. Và điều quan trọng là bàn tay đó không phải của tôi. Tôi khẽ giở góc chăn bên cạnh, lập tức cười khổ một mình. Trước mặt tôi là thân hình thon gọn, áo váy xộc xệch của một đứa con gái. Mái tóc dài xõa tung che lấp nửa gương mặt khá xinh xắn, cũng đủ để tôi nhận ra Yến Trâm. Yến Trâm là bạn cùng trường cấp 3, cũng là bạn gái của tôi.

Sóc Trăng ngày nay khác xa với những gì ông bà hay nói… Trong trường chúng tôi hầu như đứa nào hễ cứ cặp bồ là có quan hệ thể xác. Dĩ nhiên tôi cũng không ngoại lệ… Bạn gái dăm bảy đứa không nhớ hết. Nhưng mọi chuyện đều dừng lại khi tôi gặp Yến Trâm… Nàng thuộc loại xinh đẹp mà ngoan hiền nhất trường, chưa bao giờ có bạn trai. Nên tôi phải kỳ công theo đuổi… ba tháng mới đi chơi chung, sáu tháng mới được hôn, nay đã chín tháng chúng tôi chỉ còn cách một bức màn mỏng là đến đích. Nhìn Yến Trâm ngủ vùi mà còn mặc nguyên áo váy, tôi day day đầu cười khổ.

Đêm qua Yến Trâm đã thách thức tôi. Nếu tôi uống rượu hơn nàng, nàng sẽ mặc tôi tùy ý… Gái Sóc Trăng dù ngoan hiền cũng có sẵn máu rượu trong người. Lúc nàng say, tôi cũng ngất ngây. Để bây giờ tôi nhận ra mình đã phạm phải 2 sai lầm cực lớn.

Sai lầm thứ nhất, tốn sức ba bò chín trâu mới đưa được Yến Trâm lên giường, tôi lại ngủ một mạch không làm ăn gì.

Sai lầm thứ hai còn nghiêm trọng hơn. ‘Đưa bạn gái về nhà ngủ’ là một trong những điều tối kỵ của Ba Mẹ tôi. Ông bà là người làm ăn thỉnh thần khấn phật nên rất nghiêm túc chuyện lang chạ gái gú của tôi.

“Cộc… Cộc… Phong… Mày có mở cửa không?!”

Tiếng gõ cửa lần nữa làm tôi giật thót cả mình. Tôi vội đứng dậy. Đi được vài bước sực nhớ, tôi lại quay về kéo tấm chăn phủ kín cả đầu Yến Trâm.



– Giờ này còn ngủ.

Mở cửa vừa hé, tôi liền nhận một câu chào buổi sáng quen thuộc của Ba.

– Dạ, còn nghỉ hè mà Ba… – Tôi cố tình ép người che kín khe cửa.

– Hừ, mày làm cái gì thì làm. Tuần sau dọn lên Sài Gòn cho tao… – Ba tôi như tạt một xô nước lạnh làm tôi tỉnh táo hẳn.

– Về Sài Gòn làm gì Ba? – Tôi nhăn nhó.

– Tao chuyển trường cho mày về Sài Gòn học Lớp 12…

– Á… Không. Con không muốn về Sài Gòn đâu! – Ba chưa nói xong tôi đã hô lớn phản đối.

– Còn một năm nữa là thi đại học. Ở dưới này, học hành kiểu mày làm sao đậu?! Mày không muốn về cũng phải về… Không nói nhiều… Hừ.

Ba quay người đi xuống lầu để mặc tôi ngậm ngùi nhìn theo. Ông tên Trực, tên cũng như người, ý kiến của ông tôi rất ít khi dám tranh cãi. Tôi bần thần khép cửa lại. Lời nói của ba còn vang lên ong ong trong đầu như một lời tuyên cáo chấm dứt những tháng ngày rong chơi vui vẻ của tôi tại vùng đất Sóc Trăng màu mỡ này.

Tôi tên là Tuấn Phong, 17 tuổi, vừa học xong Lớp 11. Thật ra, một phần nào đó tôi cũng được tính là dân Sài Gòn, hay ít ra tôi cũng được sinh ra ở đó. Nhưng năm đó, ba tôi dốc hết vốn liếng đầu tư 5 héc ta nuôi tôm ở Sóc Trăng. Thế là cả gia đình, ba mẹ và tôi, đứa con trai duy nhất trong nhà vừa học hết cấp một, khăn gói rời xa xứ phồn hoa để về nơi khỉ ho cò gáy này.

Thật có lỗi khi gọi Sóc Trăng là nơi khỉ ho cò gáy, nhưng quả thật khi đó nơi đây là một tỉnh nghèo. Nhiều nơi còn chưa có điện lưới quốc gia. Nước giếng phải đóng lu để lắng phèn mấy ngày mới dùng nấu cơm, giặt giũ. Một thằng con trai Sài Gòn đúng nghĩa như tôi lại xách cặp đi học trường Cấp hai Tỉnh. Từ cách ăn mặc, làn da trắng như trứng gà bóc của tôi luôn gây chú ý và trở thành đề tài châm chọc của đám bạn cùng trường.

Qua vài tháng đầu lạ lẫm, cuối cùng tôi cũng kết bè với một đám bạn và dần hòa nhập vào môi trường mới. Năm tháng dần trôi, dự án nuôi trồng thuỷ sản của ba tôi, ngày càng phát triển quy mô. Cũng là lúc tôi hoàn toàn bị đồng hoá vào cuộc sống của một tỉnh vùng biển miền Nam đang giàu lên nhanh chóng từng ngày nhờ nghề nuôi hải sản.

Vẩn vơ với nhiều suy nghĩ trong đầu, ánh mắt tôi chợt dừng lại trên chiếc giường trống trải.



“Yến Trâm đâu rồi?”

Câu hỏi vừa lóe lên trong đầu, nhìn qua cửa phòng tắm thì tôi đã có câu trả lời. Tôi mỉm cười bước đến.

“Cộc cộc…”

– Mở cửa…

– Làm gì!!! – Giọng Yến Trâm vang lên bên trong, kèm theo tiếng dội nước.

– Cho anh vào… Anh mắc…

– Xì… Nhà anh rộng như vậy. Thiếu gì toilet…

Nghe thấy tiếng sột soạt cởϊ qυầи áo, tôi thấy cả người nóng lên:

– Cho anh vào đi… Tối qua em còn thiếu anh mà…

– Hì hì… Do anh không làm gì thôi… Giờ thì… quên đi.

Bên trong lại phát ra tiếng bước chân, tiếng vòi sen xì xào… Tôi áp mặt lên cửa kính, cố nài nỉ:

– Mở…

Đang định kêu gào thảm thiết chợt tôi sực nhớ ra đây là phòng ngủ của mình. Cái quái gì phải năn nỉ người ta mở cửa khi mình có chìa khóa chứ?! Thật ngớ ngẩn. Tôi bước đến tủ quần áo, nhướng người tay tìm kiếm trên đầu tủ. À ha. Trong tay tôi có thêm một chiếc chìa khóa đầy bụi.

“Cạch”.