Chương 8: Quật Ngã

...

Trời tối, đèn trong nhà đã bật từ lâu. Ngọc Yến sắp xếp đồ đạc lại một lần nữa rồi mới cầm theo bộ quần áo vừa soạn sẵn bước ra khỏi phòng, đi vào nhà tắm để tắm rửa.

Trong lúc cô tắm, Trần Phong cầm hộp quẹt với điếu thuốc lá lặng lẽ bước ra sân sau, dừng ở bên cạnh giếng nước, cúi đầu châm lửa.

Anh kéo liên tiếp mấy hơi rồi mới há miệng nhả từng đợt khói hư ảo vào không trung. Từ sau bữa cơm chiều, tâm trạng anh đã trở nên rất tệ. Hết thảy đều bởi vì Ngọc Yến.

Anh rất giận, nhưng càng giận bao nhiêu lại càng đau lòng cho cô bấy nhiêu. Ngày trước, cháu gái anh vốn là một đứa trẻ vô lo vô nghĩ, thông minh lanh lợi, tính tình hoạt bát, tựa như mặt trời nhỏ ở trong mắt anh, ngày ngày được anh nâng niu bảo bọc.

Hiện tại thì sao? Chỉ mới một năm bỏ nhà ra đi, lúc quay về đã gần như biến thành một con người khác. Những tiếng cười trong trẻo hồn nhiên, sự tự tin với đôi phần ngang ngược, ánh mắt mơ mộng mà tràn đầy kiêu hãnh, tất cả dường đã đánh rơi đâu mất.

Trần Phong nhớ ở thời điểm đó cháu gái anh rất biết chưng diện, quần áo mặc đều là hàng hiệu xa xỉ, trang sức đeo đều là kim cương đá quý. Dù sao nhà cháu gái vốn có tiền, mà anh thì cũng có cơ ngơi sự nghiệp riêng tại thành phố, bất quá vài ba món trang sức, dăm bảy bộ quần áo hợp mốt kim thời, muốn mua liền mua. Thế mà hôm nay...

Đồ cháu gái mặc, liếc xem cũng biết đó là mặt hàng bán đầy ở chợ, trên người trống trơn, từ đầu tới chân một món nữ trang đều không có, thậm chí đến cả điện thoại cũng không mang. Một năm qua, thật chả biết nó ở ngoài lăn lộn thế nào, đã nếm chịu cay đắng bao nhiêu.

Càng nghĩ, Trần Phong càng xót. Anh hận cái gã đàn ông khốn nạn đã quyến rũ rồi bỏ rơi cháu gái mình kia. Con bé phải tuyệt vọng đến mức nào mới dám mặt dạn mày dày mang theo con nhỏ quay về cầu xin ba mình tha thứ, để rồi bị đuổi xua, cùng đường mới phải đón xe trở về quê nội tìm chốn dung thân.

Thằng sở khanh đó... Tốt nhất đừng để cho Trần Phong anh thấy được, anh mà thấy, nhất định sẽ đánh què chân nó!

Trần Phong nghiến răng, hung hăng đá mạnh vào cây đu đủ mọc ngay bên cạnh mình để phát tiết.

Cú đá mang theo lực lượng kinh người, vừa mới va chạm đã làm cây đu đủ rung lên kịch liệt, nháy mắt sau liền đổ ầm xuống dưới.

Trần Phong cũng bị bản thân làm cho kinh ngạc.

Cây đu đủ này tính ra đâu có nhỏ, gốc cũng đã to bằng bắp chân, như thế nào lại dễ gãy tới vậy?

“Chú!”

Nghe tiếng hô gọi của người phía sau, Trần Phong quay đầu nhìn lại thì thấy Ngọc Yến đang từ trong nhà chạy ra, mới tắm xong nên người còn ướt, mái tóc thậm chí vẫn chưa kịp lau khô.

“Chú, có chuyện gì vậy chú!?” Ngọc Yến khẩn trương hỏi. Mới rồi cô tắm xong, đang tính quay trở về phòng thì bỗng nghe “Rầm” một tiếng, thanh âm lớn đến mức khiến cô giật mình. Cô theo phản xạ nhìn sang thì thấy chú nhỏ đứng ngoài sân sau nên lập tức chạy qua đây xem xét.

Trần Phong tỏ ra bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Không có gì. Cây đu đủ bị gãy thôi.”

Ngọc Yến dời mắt ngó sang cây đu đủ nằm rạp phía bên hông chú nhỏ, đầu đầy dấu hỏi.

“Cây đu đủ sao tự dưng lại gãy...”

Nói rồi cô chuyển mắt lên người chú nhỏ.

Ánh nhìn săm soi làm Trần Phong mất hẳn tự nhiên. Anh hừ bảo: “Gió quật.”

Dứt câu, chân liền sải bước tiến vô trong nhà.

Ngọc Yến chớp chớp đôi mi, hết nhìn bóng lưng chú nhỏ lại nhìn cây đu đủ, khuôn mặt nồng đậm hoài nghi.

Trời nóng muốn chết, gió ở đâu ra mà quật?

Mà gió nào mạnh tới mức có thể quật ngã cây đu đủ lớn ngần này. Gốc bằng bắp chân chứ ít gì.

Không phải là bị chú nhỏ đá gãy đó chứ?

Khả năng này rất cao. Cô vẫn nhớ hồi mình còn bé, thỉnh thoảng có nhìn thấy chú nhỏ tập võ. Chú đào một cái hố cao hơn cả người chú, rồi từ dưới hố phóng lên dễ ợt, cũng từng bắt gặp chú ở sau rộc chuối vung quyền luyện cước, một quyền một cước đánh gãy cây chuối to là chuyện rất đỗi bình thường. Đến ông nội lúc còn sống cũng nói chú nhỏ là một kỳ tài võ học hiếm có, khẳng định chắc nịch toàn bộ xã Vân Yên không người nào đủ sức tiếp nổi một cú đánh toàn lực của chú. Rất lợi hại.

Chỉ là, tại sao chú nhỏ lại vô duyên cô cớ đánh gãy cây đu đủ? Mới hồi chiều còn hái trái của nó để nấu canh đây.

Ngọc Yến mang theo nghi hoặc quay trở vô nhà thì vừa lúc bắt gặp Trần Phong đang mở cửa dắt chiếc xe máy ra thềm, lập tức hỏi: “Chú nhỏ, chú đi đâu đó?”

“Ra ngoài một chút.”

Ngọc Yến hé môi, nhưng chưa kịp hỏi thêm gì thì người trước mặt đã cướp lời: “Con ở nhà cứ đóng cửa ngủ trước đi, muộn chú mới về.”

Nói rồi anh leo lên xe, nổ máy chạy ra khỏi cổng, bỏ lại người phía sau với vẻ mặt đầy mất mát.