Chương 4: Quà tặng

Sau sự diệt vong của bài kiểm tra môn Lịch sử, ngày hôm sau, lớp Dũng vui lòng đón nhận đề Văn "vô cùng dễ" của bà giáo dạy Văn rất yêu nghề và có biệt tài sát phạt học sinh.

"Nhà thơ Xuân Diệu đã có lần viết về bài thơ Tây Tiến như sau: "Toàn bài thơ rung rung như những dây đồng. Đọc lên, trong miệng còn ngân âm nhạc". Anh/chị hãy chứng minh nhận định trên."

Cứ tưởng lên lớp 12 sẽ được các thầy cô ưu tiên cho tập trung vào ôn những môn thi đại học, nào ngờ lớp cậu toàn gặp phải sát nhân, gϊếŧ người không cần vũ khí. Một đề Văn về nội dung tác phẩm, với lớp tự nhiên, để làm tốt đã rất vất vả. Đằng này, bà ta dạy Văn mà chẳng thấu hiểu và có lòng thương chút nào, cho ngay lớp cậu đề Văn về tính nghệ thuật. Đề yêu cầu làm về chất nhạc của một bài thơ chẳng khác nào đặt lọng cho cả lớp cậu thắt cổ. Thế nên lớp Dũng vô cùng sầu thảm sau những giờ kiểm tra.

Trường Dũng có phát hành xổ số

học tập nhân ngày 20-11, mỗi điểm 9, điểm 10 sẽ nhận được một vé số để tham gia quay số trúng thưởng. Nhưng với tình hình hiện tại thì trong mơ lớp cậu cũng chẳng được cầm cái vé số ấy chứ chưa nói gì đến trúng thưởng. Vì mấy môn tự nhiên đã

được thầy cô ưu ái cho đề khó hơn đề thi đại học với mục đích chính đáng là rèn khả năng cho học sinh.Đến nước này lớp Dũng chỉ có chết toàn tập ngay từ đầu năm lớp 12.

Tuần lễ chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam các lớp khác tràn ngập tiếng cười còn lớp cậu nhuộm màu bi thương bởi sự tra tấn không nương tay của những giờ kiểm tra hóc búa. Có trách thì chỉ trách ông trời nhẫn tâm mang toàn ác nhân đến lớp cậu mà thôi.

Thế nhưng trong không khí ảm đạm ấy, có một người chẳng buồn chút nào, thỉnh thoảng khoé miệng còn nhếch lên một nụ cười. Người đó chẳng phải ai xa lạ chính là lớp trưởng của chúng ta. Không phải là cậu làm được bài, thậm chí cậu còn có nguy cơ cao được ăn một bữa trứng luộc, mà do xưa nay Dũng chưa hề quan tâm đến điểm số, cao thì tốt còn thấp cũng chẳng sao vì cậu đã quá quen rồi. Hơn nữa cậu cũng đâu có học hành gì cho dù cái đầu ấy rất thông minh. Dũng chỉ dành cái đầu ấy cho những trò quậy phá. Nhưng liệu Dũng có thể coi thường điểm số đến bao giờ, liệu được điểm cao có trở thành mối quan tâm hàng đầu của Dũng không? Đáp án chỉ phụ thuộc ở một người, người sẽ làm thay đổi toàn bộ cuộc đời cậu.

Còn hiện tại Dũng đang ngày đêm thao thức, mong chờ ngày 20-11 để bày tỏ lòng "biết ơn" đối với người được người xưa ví như người cha thứ

hai. Dũng đã dồn tất cả tâm huyết, sức lực và trí thông minh của cậu, tự tay làm một món quà vô cùng khó quên để tặng người đó. Và sự thực là cho đến mãi sau này cả hai người, mà không cả lớp cậu đều không quên được món quà đầy bất ngờ này. Rồi cái ngày Dũng khát khao, mòn mỏi cũng đã đến.

- Hộp quà đẹp thật. Mày tặng thầy cái gì đó, đưa tao xem nào?- Thảo Anh nói khi hai người ở trước nhà Dũng, chuẩn bị đi học.

- Không được. Đây là bí mật. Lát nữa mày sẽ biết thôi.

Dũng không dại gì, đưa cho Thảo Anh thì chỉ có hỏng hết cơm cháo mà thôi.

- Bí mật cái gì chứ! Đưa tao xem rồi tao gói lại như cũ.

Thảo Anh tiến tới, định giật lấy hộp quà trên tay Dũng, nhưng Dũng cũng rất mau chóng tránh được.

- Tao đã bảo là không được mà. Hộp quà này chỉ có thể để thằng cha già đó mở mà thôi.

- Không được này!

Thảo Anh gầm lên, nhanh như tia chớp, hộp quà đã nằm trong tay cô nàng. Dũng không thể chống đỡ nổi khi sư tử cái đã hiện nguyên hình. Cậu nhăn nhó đứng nhìn Thảo Anh trên tay đang cầm hộp quà cậu đã mất bao công chuẩn bị. Phải làm thế nào bây giờ? Thảo Anh đang nhẹ nhàng mở hộp quà với ánh mắt đầy tinh nghịch và tò mò thì.....

- Anh Duy bây giờ mới đi học à? Sao hôm nay anh đi muộn thế?

Dũng có bao giờ gọi Duy là anh Duy chứ. Nhưng nếu không gọi như vậy thì hiệu ứng của nó đem lại không thể như mong muốn được. Cái đầu tinh ranh của cậu đã kịp thời nghĩ ra một kế vô cùng hay. Dũng biết rằng chỉ cần nhắc đến cái tên đó thôi thì chắc chắn Thảo Anh sẽ mất hết mọi cảnh giác và dõi theo hướng nhìn của cậu. Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán của Dũng, Thảo Anh ngay lập tức bỏ qua sự tò mò vốn rất lớn về hộp quà, mắt nhớn nhác tìm chàng. Dũng làm sao có thể bỏ phí cơ hội ngàn vàng này, nhanh như cắt, hộp quà đã trở về tay chính chủ.

- Mày dám lừa tao à? Làm gì có anh Duy ở đâu chứ!

- Không làm thế thì làm sao tao lấy lại được cái này!- Dũng giơ hộp quà lên nhứ nhứ- Mày quên anh Duy đi học đại học sao? Giờ này sao có thể còn ở nhà được.

Dũng cười đắc thắng còn Thảo Anh thì tức sôi máu vì đã bị lừa một vố đau.

- Mày dám chơi tao hả? Xem ai hơn ai.

Thế là tất cả nanh vuốt dữ tợn của một con thú hoang khát mồi được giương lên. Người chịu trận thì hiển nhiên là chàng Dũng nhà ta. Sau một hồi rượt đuổi và truy sát, hộp quà lại thuộc về tay Thảo Anh. Dũng chưa đủ bản lĩnh để đấu lại sư tử cái, so với Thảo Anh thì công lực lực của cậu vẫn còn non. Cậu thấy thất vọng về chính mình. Trước cái nhìn mãn nguyện và đầy tò mò của Thảo Anh về hộp quà thì Dũng biết rằng bao nhiêu tâm huyết cùng công sức của cậu giờ đây đã đổ xuống sông xuống biển cả rồi.

- Mày muốn về tu bổ lại nhan sắc thêm hai tiếng nữa thì cứ mở nó ra.

Câu nói của Dũng rất yếu ớt vô lực, cậu đã hoàn toàn hết hy vọng về việc Thảo Anh sẽ buông tha món quà đó. Trước nay, Thảo Anh có khi nào nghe lời cảnh cáo của cậu chứ, hơn nữa cô nàng lại vừa bị Dũng chơi cho một vố. Vì thế Dũng nói câu này cũng chỉ để nói xuống mà thôi, cậu nghĩ nó cũng chẳng có giá trị gì. Ấy vậy mà câu nói ấy lại như sét đánh xuống tai Thảo Anh vậy. Tay đang lần mở hộp quà của Thảo Anh bỗng dừng lại. "Có nên mở nó hay không?"- Thảo Anh nghĩ- "Hai cái người này như chó với mèo, có quà gì hay ho để tặng nhau chứ. Mở ra liệu có làm sao không?" Sau khi cân nhắc một hồi, Thảo Anh ngậm ngùi đưa hộp quà về tay Dũng, cô nàng quyết định hoãn sự tò mò của mình lại để lựa chọn biện pháp an toàn. "Biết đâu lời nói của Dũng là thật thì chẳng phải mình là người hứng chịu tai hoạ sao? Không lâu nữa mình sẽ biết nó có cái gì thôi. Kẻ thức thời mới là người tuấn kiệt"

- Trả mày nè. Dù sao một lát nữa tao cũng được xem thôi.

Dũng cực kì sung sướng. Không ngờ chỉ một câu nói của cậu đã khiến Thảo Anh đổi ý. Cảm giác lúc này của cậu thực như đang rơi xuống vực thẳm thì được một bàn tay thần kì nhấc bổng lên. Dũng cười toe toét và huýt sáo vang khắp dọc đường. Người ngoài nhìn vào tưởng cậu đang mắc bệnh cười. Còn Thảo Anh thì càng tò mò hơn, không biết trong đó có cái gì mà khiến cậu sung sướng thế.

Hôm nay là ngày 20-11 nên học sinh không phải học, chỉ cần đến trường tham dự lễ mít tinh kỉ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam mà thôi. Dũng ngồi ngáp ngắn ngáp dài, mong cho buổi lễ mau kết thúc để cậu còn về lớp tặng người đó món quà kia vì theo quy định của trường, sau khi buổi lễ chấm dứt thì học sinh các lớp tập trung tại lớp. Bài diễn văn của thầy hiệu trưởng gì mà dài đến cả km giấy ấy. Dũng thật không biết ông ta lấy ở đâu ra mà lắm chữ thế nữa. Còn kim giây của đồng hồ, Dũng có cảm tưởng như tốc độ quay của nó chỉ bằng 0,001% tốc độ của sên bò. Tâm trạng này của cậu chính là tâm trạng của một người đang mong chờ về một điều gì đó, với họ thời gian như ngừng quay là một điều dễ hiểu. Chưa bao giờ Dũng thấy thời gian trôi chậm như hôm nay. Các tiết mục chào mừng đối với Dũng chẳng khác nào cực hình.

Tiếng thầy dẫn chương trình vang lên thông báo buổi lễ kết thúc làm Dũng sung sướng như phát điên. Bỗng dưng sao cậu thấy yêu thầy đó lạ lùng. Dũng hớn hở đi về lớp. Đương nhiên tất cả học sinh trong lớp đều tò mò về món quà mà cậu sẽ tặng thầy Tùng từ sáng tới giờ nhưng chỉ nhận lại từ cậu một nụ cười bí ẩn nên cũng rất mong chờ thời khắc này đến, thời khắc hộp quà được mở ra. Tính tò mò vốn ăn sâu, bám rễ trong mỗi người đặc biệt là lũ tiểu quỷ này nên chẳng có gì khó hiểu cả.

Ấy vậy mà sao mãi không thấy thầy Tùng lên lớp. Cả bọn ngao ngán chờ đợi. Mỗi khi có tiếng bước chân đến gần lớp thì cả lớp đều nghển cái cổ dài hơn cả hươu cao cổ ra mà ngóng nhưng đều thấy thất vọng tràn trề. Cảm giác chờ đợi một người gặm nhấm người ta thật là khó chịu. Dũng không hiểu anh ta làm gì mà lâu lên lớp vậy. Người đang mong chờ anh nhất đương nhiên là cậu chứ chẳng phải ai khác, mong chờ đến mức chẳng buồn nói chuyện, hướng nhìn về một phía duy nhất đó là cánh cửa. Còn Tùng thì hắt xì liên tục mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Anh đâu có bị cảm cúm.

Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc tiến về phía lớp mình, lúc này Dũng thấy mình như vừa trải qua một thế kỉ buồn tẻ và đau khổ, và bây giờ chuyển sang một thế kỉ hạnh phúc. Cảm giác của cậu lúc này gần như người ta hay ví mong mẹ về chợ thì mẹ đã về tới nhà. Cả lớp cậu cũng rất mừng vì cuối cùng thì Tùng đã vào lớp, trí tò mò của lũ tiểu quỷ này sắp được thoả mãn.

"Phen này thì anh chết chắc"- Dũng thầm cười trong lòng. Dĩ nhiên lần này cậu không có biểu hiện gì ra ngoài cả. Một lần vì biểu cảm trên gương mặt mình để anh ta phát hiện ra cậu đã đủ hiểu với con cáo này thì chỉ khi trên mặt cậu không chút biểu tình thì may ra con cáo ấy mới giảm nghi ngờ.

Tùng nhìn mặt Dũng không thấy điều gì khác lạ. Nhưng từ trước đến nay, anh luôn cảnh giác cậu cao độ nên lần này sự đề phòng của anh dành cho cậu không giảm xuống chút nào cả. "Càng bình thường thì càng đáng nghi. Trước cơn bão bầu trời thường yên bình. Mình tuyệt đối không thể lơ là với cậu ta. Kể ra chơi trò với cậu ta cũng thú vị".-Tùng nghĩ vậy.

- Mời các em ngồi xuống.- Câu nói thường ngày của Tùng khi bước vào lớp kèm theo một nụ cười mê hồn thường trực.

Dũng với thân phận lớp trưởng, từ phía cuối lớp bước lên, tay ôm bó hoa cùng với một thứ không thể thiếu là hộp quà cậu đã dày công chuẩn bị, khuôn mặt tỏ vẻ bất mãn. Sở dĩ cậu tạo ra khuôn mặt như vậy để làm giảm sự đa nghi của anh ta xuống. Cả cậu và anh đều hiểu trong lòng đối phương mình là như thế nào nên việc tặng quà cho nhau là rất bất đắc dĩ. Khuôn mặt này mới thực sự là đúng tâm trạng của cậu khi tặng quà anh ta nếu như trong đó không có bí ẩn. Và thứ bí ẩn trong hộp quà cũng là thứ bí ẩn trong lòng cậu, chưa đến thời điểm quan trọng thì nó sẽ chưa bộc lộ ra. Anh nhìn gương mặt ấy của cậu cũng không thấy nửa điểm đáng nghi cho dù đó là bản tính của loài cáo.

- Nhân ngày 20-11, ngày Nhà giáo Việt Nam, em thay mặt cả lớp chúc thầy luôn mạnh khoẻ, công tác tốt và sẽ có thật nhiều giờ giảng hay hơn nữa cho chúng em.

Dũng nói câu này mà cậu cảm thấy thật đau lưỡi. Không biết cậu đã phải uốn lưỡi bao nhiêu lần trước khi nói ra câu ấy vì thâm tâm cậu chỉ mong anh ta biến mất càng sớm càng tốt. Cảm giác khó chịu khi phải nói như vậy lại càng ủng hộ cậu diễn tốt vai của mình bởi trước nay hai người chưa bao giờ nói cho nhau được một câu tốt lành. Ngay từ lần đầu gặp mặt họ đã bùng nổ chiến tranh rồi. Anh cũng dễ dàng hiểu trước thái độ của cậu.

Tay ôm bó hoa cùng hộp quà, anh quay xuống lớp nở một nụ cười tươi làm không biết bao nhiêu nữ sinh bên dưới lạc mất một nhịp tim:

- Cảm ơn tất cả các em. Tôi cũng chúc các em luôn giữ mãi trên môi nụ cười vô tư này, sẽ học thật tốt để tới đây cả lớp chúng ta đều đỗ vào trường đại học mà mình mong ước. Chúc các em đạt mọi ước mơ trong cuộc sống.

Tiếng vỗ tay vang lên. Cả lớp rất hào hứng không ngoại trừ một ai nhưng mỗi người lại hào hứng theo một cách riêng và theo đuổi một ý nghĩ riêng. Dũng lúc này đã về chỗ mình để đón chờ khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời cậu.

Tùng đặt bó hoa xuống bàn. Anh cầm hộp quà, tay đang tháo nhẹ sợi dây chuẩn bị mở hộp quà ra. "Cậu ta tặng mình món quà gì đây. Cậu ta lúc nào cũng muốn ăn tươi nuốt sống mình thì quà chắc cũng chẳng tốt đẹp gì. Nào thì mở ra, xem rốt cuộc là nó chứa cái gì". Anh cũng rất tò mò về nó. Và cả lớp lúc này thì ánh mắt không rời bàn tay thầy chủ nhiệm dù chỉ 1% giây.

"Mở ra đi. Nhanh lên. Sao hôm nay lại chậm chạp như vậy?"- Lòng Dũng đang kêu gào.

Sợi dây sắp được tháo ra thì...

- Hoàng Đăng Dũng! – Anh có thói quen kêu cả họ lẫn tên của cậu lên.

- Dạ.- Dũng đành đứng lên "Thằng cha già kia mở quà thì không mở gọi mình làm gì chứ"

- Em có thể giúp tôi mở hộp quà này được không? Hộp quà này được gói rất đẹp, tôi không nỡ tháo nó ra. Nhưng tôi rất muốn biết các em dành bất ngờ gì cho tôi nên em có thể giúp tôi không.

Dù chẳng có nghi ngờ gì về cậu cả nhưng anh cũng chẳng hiểu sao mình lại muốn cậu mở hộp quà đó ra. Nhiều lúc anh cũng không biết mình đang nghĩ cái gì nữa.

- Em.....em....

Một lần nữa anh lại đưa cậu vào thế bí. Cậu phải làm thế nào đây. Từ chối anh ta thế nào mới được chứ. Trước nay cậu rất giỏi nghĩ ra những lí do biện minh nhưng cứ đứng trước anh ta là mọi thứ chạy đâu mất tiêu. Dũng không sao tìm ra nổi một cái lí do nào hợp lí cả. Đúng lúc đó,

- Thầy để em mở giúp cho!

Thành, một cậu học sinh cũng nghịch ngợm trong lớp Dũng, đã không chịu nổi được sự tò mò từ sáng tới giờ muốn nhanh chóng biết trong đó có gì nên xung phong đảm nhận công việc này. Thực ra hộp quà vốn không có thu hút được nhiều sự chú ý như vậy nhưng do sự xung đột trước nay của Dũng và Tùng cùng thái độ úp úp mở mở của cậu sáng nay nên trí tò mò của mọi người được đẩy lên cao vời vợi.

Dũng thấy hơi thất vọng khi người mở hộp quà đó không phải là anh ta nhưng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm vì có người đã giải thoát cho mình. "Ai chết cũng được miễn không phải mình"

Tùng vốn đã định đưa cho Thành mở hộp quà đó nhưng một cái thở phào của Dũng đã không qua khỏi đôi mắt cáo của anh. "Trong này có cái gì mà thằng nhóc đó không dám mở chứ. Được rồi, mình sẽ chơi với nó đến cùng. Nó không muốn mở thì mình càng bắt nó mở cho bằng được."

- Cám ơn em, nhưng tôi đã nhờ Dũng mở hộp quà này rồi. Dũng cũng đã đồng ý thì nên để cậu ấy mở, không thì cậu ấy lại mất hứng.

Thành tiu nghỉu ngồi xuống. Cái hộp quà có cái gì chứ. Cả lớp thật không thể nhịn nổi được thêm nữa. Dũng than thầm : "Mình đồng ý khi nào cơ chứ. Anh ta không hổ danh là cáo già mà. Nhưng anh ta làm sao biết trong đó có gì để một hai bắt mình mở chứ. Mình cũng đâu có biểu hiện gì khác lạ." Dũng chưa bao giờ hiểu được trong cái đầu tinh quái của anh nghĩ những cái gì. Tùng thì cang lúc càng thấy thú vị. Anh rất thích chơi trò mèo vờn chuột mặc dù chuột là loài động vật anh sợ nhất.

- Cứ để Thành mở cũng được, em không sao đâu.-Dũng đành phải gỡ gạc như vậy.

- Không! Tôi đã nói là nhờ em rồi nên tôi không muốn nuốt lời. Em có thể giúp tôi được không?

Giọng anh vô cùng nhẹ nhàng, đầy tính thuyết phục, đúng ngữ điệu của người muốn nhờ vả.

Dũng đến chết mất thôi. Cậu chưa kịp chơi anh ta đã bị anh ta chơi lại rồi. Từ chối anh ta thế nào bây giờ. Dũng gãi đầu gãi tai tỏ rõ sự bối rối của mình.

Nhìn thái độ không muốn mở hộp quà của cậu cả lớp đều biết trong đó có cái gì đó không bình thường nên không ai dại gì đảm nhận công việc mở hộp quà đó nữa. Tất cả đều chung một suy nghĩ cứ ngồi yên xem kịch sẽ thấy thú vị hơn nếu mình chưa đủ trình độ làm diễn viên.

- Em...em...- Dũng như gà mắc tóc.

- Đi lên đây nào!

Dũng vẫn đứng yên, chân cậu bủn rủn không dám bước. Anh ta chưa mắc bẫy của cậu thì một lần nữa cậu lại chuẩn bị sập bẫy của mình rồi.

- Hay em muốn tặng tôi thứ gì đó không muốn cho người khác biết. Vậy thì thôi không cần mở cũng được.

Tùng nhẹ nhàng để hộp quà sang một bên. Dũng sung sướng vô cùng, không ngờ anh ta lại dễ dàng buông tay cho cậu như vậy. Cậu đang thầm cảm ơn anh ta. Nhưng Dũng đã lầm, con cáo già đó biết rằng, trước ánh mắt tò mò của cả lớp thế kia không mở không được, anh ta nói thêm câu đó lại càng khiến trí tò mò được đẩy lên tận mây xanh. Quả nhiên, khi Tùng vừa để hộp quà sang một bên thì làn sóng phản đối dâng trào khắp cả lớp.

- Mở đi thầy ơi!

- Trong đó có gì vậy?

- Sao lại không thể mở chứ?

Tùng biết rõ mình tạo sức ép cho cậu ta không thể bằng cả lớp nên anh luôn lựa chọn giải pháp khôn ngoan, chĩa mũi dùi ấy sang cho Dũng

- Chiều theo ý các bạn, lớp trưởng, em giúp thầy mở nó ra đi nào!

Đến nước này thì Dũng đành lững thững bước lên. Cậu muốn quãng đường lên bục giảng kéo càng xa càng tốt. Không mở hộp quà đó ra, người bị ném đá không phải anh ta mà chính là cậu, Dũng lúc này mới hiểu được độ khôn ngoan xảo quyệt của anh ta. Cậu đang thầm oán chính mình đã quá sơ suất và khinh địch.

Cầm hộp quà trên tay, Dũng không muốn mở ra chút nào. Cậu đương nhiên biết rõ trong đó có gì. Dũng ngập ngừng ngẩng mặt lên, hơn một trăm con mắt dang dõi theo cậu, sẵn sàng ăn tươi nuốt sống cậu nếu như cậu không mở nó ra.

- Nhanh lên đi em! Tôi cùng các bạn đang rất muốn biết nó có cái gì!

Tay run rẩy, thật chậm, thật chậm, Dũng chuẩn bị mở nó ra. Nhưng hình dung độ thê thảm của bản thân sau khi mở nó khiến tay cậu ngừng lại.

- Trong đó có gì xấu hay sao mà em không dám mở? MỞ NÓ RA NGAY CHO TÔI!

Tùng bỗng dưng lớn tiếng. Theo phản xạ tự nhiên, người đang làm chuyện xấu tất nhiên sẽ giật mình, chàng lớp trưởng của chúng ta cũng không ngoại lệ và...

BÙM!!!

Mặt Dũng lúc này biến thành một màu đen. Trên gương mặt ấy, điểm trắng duy nhất chính là lòng trắng của hai con mắt. Tóc Dũng dựng ngược lên, bộ dạng cậu thảm hại không để đâu cho hết. Dũng vừa như điểm trúng huyệt Tiếu yêu của tất cả thành viên trong lớp khiến lũ tiểu quỷ đó cười miệng kéo lên tận mang tai. Trước tiếng cười vang dậy đó, đặc biệt là khuôn mặt đắc ý của anh ta, Dũng nhăn nhó mặt mày, cậu thật muốn chỗ cậu đang đứng sẽ nứt ra để cậu tụt xuống đó hay cậu có thể tàng hình ngay lập tức. Xấu hổ vô cùng, Dũng lao vội ra khỏi lớp. Đứng đó thêm một khắc nào nữa chắc cậu sẽ chết vì nhục nhã, còn gì nhục hơn mình lại mắc bẫy của chính mình.

Thảo Anh lúc này thấy mình thật may mắn vì lúc sáng cô nàng không mở cái hộp quà đó ra không thì... Thảo Anh cũng không dám hình dung khuôn mặt xinh đẹp của mình sẽ như thế nào nữa.

Tùng cười như vậy nhưng trong lòng anh đang rủa thầm: "Cậu còn dám giở cả cái trò đó ra với tôi à? Cậu hãy chờ đó, tôi cũng sẽ có một món quà đặc biệt dành cho cậu."

Trong nhà vệ sinh, có người đang té nước thật mạnh lên mặt mình để cố gắng hạ thấp độ đen vốn rất cao xuống: "Anh cứ cười đi. Tôi xem anh cười được bao lâu. Người nào cười sau cùng mới là người thắng cuộc."

Dũng chán chường nằm dài xuống giường. Tại sao lần nào người thất bại cũng là cậu chứ. Cậu đã chuẩn bị rất kĩ mà. Anh ta làm sao có nghi ngờ gì được, ngay cả khuôn mặt cậu cũng đã cố gắng diễn rất tốt. Dũng không sao hiểu được nguyên do khiến mình thất bại nữa. Cứ đối đầu với anh ta là cậu lại thất bại, lần sau thảm hại hơn lần trước. Vốn không phải là người hay suy nghĩ, Dũng nhắm mắt lại, ngủ một giấc sẽ tốt hơn.

Ngày...tháng...năm...

Nhật ký của Nguyễn Thanh Tùng

"Một ngày 20-11 thật buồn tẻ nếu như không có cậu ta. Chơi trò với cậu nhóc càng ngày càng thú vị. Từ trước tới giờ đều là thằng ranh đó bày trò với mình. Chẳng lẽ mình lại không có trò gì chơi lại nó sao. Cuộc vui bao giờ cũng cần cả hai phía tạo trò chơi.

Thằng nhóc kia! Ngày mai sẽ là ngày khởi động, cậu hãy chờ những trò vui tôi đem đến cho cậu."

Sáng hôm sau, Thảo Anh cứ cười khi nhìn Dũng làm cậu tức không chịu nổi.

- Mày có thể thôi không cười được không? Bạn bè gì chẳng biết thấu hiểu cho nhau tí nào. Có gì đáng cười lắm sao?

- Cứ nhìn.... cái mặt mày.....tao lại nhớ... đến hôm qua....- Cô nàng vẫn không sao nhịn được cười.

Mặt Dũng nhan như mặt khỉ, cậu không thèm nói gì với Thảo Anh nữa mà phóng nhanh đến lớp. Chung quy cũng chỉ tại anh ta.

Lũ bạn cậu cũng không có khác gì Thảo Anh, Dũng phải cúi gằm mặt xuống. Cậu thực không dám nhìn ai vào lúc này cả. Với cậu có thể vô hình ngay lập tức là cách tốt nhất. Nhưng điều đó thì không thể xảy ra được. Dũng cũng muốn nghỉ học vào ngày hôm nay nhưng tính đi tính lại cậu vẫn quyết định đi học. Nếu nghỉ chỉ thoát được một buổi, buổi sau đến có thể bị anh ta truy cùng giết tận nên tốt nhất đi học vẫn hơn, đối mặt với cuộc sống. Nhưng đối mặt ra làm sao thì Dũng chưa có biết cách, cậu lựa chọn gục mặt xuống bàn, ngủ một giấc cho bớt xấu hổ.

Tuy nhiên, đến tiết của con người đó thì cậu không thể làm như thế được, làm vậy chẳn khác nào tự đào mồ chôn chính bản thân mình. Cậu vẫn đủ thông minh để biết nên làm như thế nào. Nhưng với Tùng hôm nay thì cho dù cậu nằm gục xuống bàn hay ngẩng mặt lên thì anh cũng vẫn thực hiện trò chơi mèo vờn chuột với cậu.

Như thường lệ, Tùng bước vào lớp và nở một nụ cười, nhưng nụ cười hôm nay nhìn gian xảo hơn thường ngày rất nhiều. Dũng có cảm tưởng như anh ta đang ngoe nguẩy cái đuôi con cáo đằng sau lưng để giễu cợt cậu. Đương nhiên mặt Dũng lúc này rất khó coi và điều đó làm cho anh thấy thú vị hơn. Chọc phá cậu từ khi nào cũng trở thành một thú vui trong những giờ lên lớp của anh.

Anh bắt đầu giảng bài. Mỗi khi quay xuống nhìn cậu thì anh lại phải nín cười. Anh cũng như tất cả những người khác thôi, nhìn mặt Dũng hôm nay đều hoá ra cái bộ dạng của ngày hôm qua thì làm sao không cười cho được. Điều này càng khiến Dũng tức tối hơn, cảm giác bị anh ta cười khó chịu gấp đôi cảm giác bị tất cả những người còn lại cười.

Thời gian cứ thế trôi qua, Dũng ngẫm tưởng ngày hôm nay cũng chỉ bị anh ta cười thôi. Mà điều này thì cậu quá quen rồi. Nhưng Dũng lại một lần nữa đã lầm, ngay bây giờ đây, anh bắt đầu màn hành hạ cậu.

- Hoàng Đăng Dũng! Em lên bảng giải cho cả lớp bất phương trình kia.

Dũng nhìn mà choáng. Cái bất phương trình kia.... Nếu bỏ tất cả mũ của nó đi, chưa chắc cậu đã giải được, nói chi những cái mũ cũng lằng nhằng không kém. Cây bút trong tay Dũng đã phải hắt xì mấy lần. Trời ơi, cậu phải làm sao đây? Lên bảng cũng không được mà không lên cũng không xong. Dũng quay sang Thảo Anh cầu cứu nhưng lúc này Thảo Anh cũng đang loay hoay chưa có giải ra. Dũng đau xót đứng lên:

- Em không biết làm ạ!

Đây là cách tốt nhất cậu vẫn hay làm để khỏi phải lên bảng và nó thường thành công. Nhưng đó là với các giáo viên khác, còn với Tùng....không bao giờ. Đơn giản vì anh đang muốn chơi trò chơi với cậu.

- Em cứ lên bảng. Không biết làm thì tôi sẽ hướng dẫn.

Không còn cách nào khác, Dũng đau xót bước lên bảng. Anh ta đã nói vậy thì cậu còn biết làm thế nào nữa. "Anh ta đúng là đồ đáng ghét, đồ nhỏ mọn"- Dũng lẩm bẩm. Tuy anh không nghe thấy cậu nói gì nhưng nhìn mặt cậu sẽ chẳng nói được câu gì tốt đẹp dành cho anh cả. Anh chỉ cười vì dù sao anh vẫn đang là người làm chủ tình thế. Cậu sẽ ra sao do anh định đoạt mà, con chuột đã nằm trong tay con mèo thì chạy sao cho thoát.

Cầm viên phấn trên tay, Dũng không biết viết gì cả. Nhìn cậu còn chẳng hiểu thì giải làm sao được. Anh ta nói rằng cậu lên bảng anh ta sẽ hướng dẫn nhưng nhìn khuôn mặt thản nhiên hiện ý cười của anh thì không có vẻ gì là sẽ hướng dẫn cậu hết. Anh ta chỉ muốn cậu đứng làm tượng ở đó thì đúng hơn. Dũng hận con người đó thấu trời mầ không làm gì được.

Cứ đứng ở đó mãi cũng không được mà về chỗ cũng không xong. Anh ta chắc chắn không cho cậu về. Dũng đành quay xuống lớp cầu cứu. Vừa hay lúc đó Thảo Anh đã làm xong. Đây là câu bất phương trình nhưng so với phương trình hôm trước mà Duy giảng cho Thảo Anh cũng không khác nhau là mấy nên sau môt hồi xoay sở Thảo Anh cũng làm ra. Nếu như hôm đó không vì mải ngắm chàng thì có lẽ Thảo Anh sẽ làm ra ngay từ đầu rồi mặc dù đây là bài tương đối khó với học sinh trong lớp và cực kỳ khó đối với Dũng.

Thảo Anh bắt đầu nghển cổ nhắc bài cho Dũng. Hai đứa phối hợp rất ăn ý vì đây là chuyện mà Thảo Anh thường xuyên làm mỗi khi Dũng phải lên bảng ngay từ nhỏ rồi. Dũng bắt đầu viết những chữ đầu tiên theo sự chỉ dẫn của Thảo Anh sau một hồi chôn chân bất động trên bục giảng.

Tùng đương nhiên biết chuyện đó. Anh chẳng cần nhìn cũng biết có người nhắc bài cho Dũng vì có cho cậu cả mười ngày chưa chắc đã giải ra chứ nói gì trong mười phút. Anh chỉ cười, theo ánh mắt cậu, anh biết Thảo Anh đang nhắc bài cho Dũng.. Một điều tất yếu là anh không để cho cậu dễ dàng thoát như vậy được.

Anh bước ra bục giảng, vẫn mặc kệ hai người, anh nhẹ nhàng viết lên đó một bất phương trình logarit nữa và cái này là để dành cho...

- Thảo Anh! Em hãy lên bảng giải giúp thầy bất phương trình kia.

Cứu trợ của Dũng đã hết. Thảo Anh tuy lên bảng, về phương vị, có thể nhắc bài cho cậu dễ hơn nhưng anh ta đâu có dại, Tùng cho một bài khó hơn để cô nàng còn chuyên tâm vào bài của mình. Bài mình chưa làm xong Tahor Anh sao có thể nhắc cho Dũng nữa.

Dũng không biết làm thế nào nữa. Cậu lại tiếp tục quay xuống lớp tìm cứu cánh. Có mấy người hắc bài cho cậu nhưng lần này thì không có dễ dàng như lần trước nữa vì cậu không quen, người nhắc bài xưa nay vẫn là Thảo Anh. Dũng phải xoá đi viết lại nhiều lần mới có thể đúng được.

- Hoàng Đăng Dũng! Em có vấn đề gì về mắt không?

Dũng không biết anh ta hỏi như vậy là có ý gì nhưng chắc chắn đó không phải là một điều tốt đẹp. Anh ta chuyên xỏ xiên cậu thôi.

- Dạ, không ạ.- Cậu thành thật trả lời.

- Vậy mà tôi tưởng mắt em bị lác hay có vấn đề gì vì em viết bảng mà mắt cứ nhìn xuống dưới lớp hoài. Không có thì tốt rồi.

Một câu nói của anh ta vừa chọc tức cậu vừa có thể chấm dứt viện trợ của Dũng. Cậu đành im lặng đứng đó mà rủa thầm mong cho tiết học nhanh chóng trôi qua.

Tùng! Tùng! Tùng!

- Hai em về chỗ. Các em về nhà hãy làm hết bài tập tôi đã giao, sáng mai tôi sẽ kiểm tra. Cả lớp nghỉ.

Anh ta bước ra khỏi lớp nhưng trước khi đi còn nhìn cậu cười một cách ranh mãnh làm cho Dũng tức không để đâu cho hết.

Suốt buổi chiều ngày hôm đó, Dũng vừa loay hoay với đống bài tập Toán vừa chửi rủa không thương tiếc cái người đã đẩy cậu vào thảm cảnh này. Dũng biết chắc ngày mai anh ta sẽ kiểm tra cậu. Nhưng cậu làm sao có thể làm nổi vì lâu nay cậu đâu có học gì mà anh ta cũng chẳng bao giờ kiểm tra cả. Bỗng dưng anh ta làm vậy khác nào giết cậu. Duy đang ở nhà nhưng Dũng cũng chẳng hỏi vì nếu hỏi chưa chắc cậu đã hiểu gì lại còn phải nghe thêm bài ca không bao giờ quên nữa.

- Mày làm Toán xong chưa, cho tao mượn?- Dũng gọi cho Thảo Anh.

- Hôm nay mặt trời mọc hướng nào thế? Mày cũng biết làm bài à!

- Mày thôi châm chọc tao đi. Một thằng cha già đó tao chưa đủ thảm sao lại còn thêm mày nữa.

- Sang nhà tao mà lấy, còn chờ tao mang cho nữa à.

- Thế mà có người muốn mang sang cho tao đấy.- Dũng cười thầm.

- Vậy thì bảo người đó đi. Tao không có rảnh.

- Có thật mày không rảnh không?

- Mày nói nhảm vừa thôi. Tao cúp máy đây.

- Không hối hận chứ?

- Tuyệt đối không!

- Vậy được. Chiều nay anh Duy....

Thảo Anh chỉ có nghe được đến đó vì cô nàng đã vội tắt máy. Nhưng Dũng vừa nói gì? Anh Duy...??? Thảo Anh vội vàng gọi lại cho Dũng:

- Mày chờ ở nhà đó, tao mang vở bài tập sang cho.

Dũng đắc chí vì cậu không phải sang nhà Thảo Anh trong khi người cần là cậu. Trời đang mưa, dại gì đi ra ngoài. Cuối cùng cũng có ngày, cậu thấy việc Thảo Anh yêu anh Duy cũng có ích chứ không phải toàn có hại.

Với tốc độ của tên lửa, Thảo Anh nhanh chóng thay đồ, phi sang nhà Dũng bất kể trời đang mưa như thế nào. Một khi đã là tình yêu vẫy gọi thì Thảo Anh không nề hà gì cả. Mưa chỉ là chuyện nhỏ.

Và thế là Thảo Anh diễn lại màn cũ nhờ Duy giảng bài. Hôm nay thì Dũng không phải ngồi đó nữa mà cậu cắm đầu cắm cổ chép sao cho xong cuốn bài tập của Thảo Anh. Từ đầu năm đến giờ cậu không có làm một bài nào hết.

Tối đó, vì trời mưa nên Thảo Anh được giữ lại nhà Dũng ăn cơm. Cô nàng vô cùng sung sướng. Vì bao lâu nay luyện tập nấu nướng, cuối cùng cũng được trổ tài trước Duy. Hôm nay Thảo Anh rất tự tin vào bếp không như lần trước nữa. Dũng thì rất vui vì điều này. Dù sao thì Thảo Anh cũng lên tay nghề rồi, hay cậu cũng quen ăn thức ăn do Thảo Anh làm rồi. Bỗng dưng có người chịu vào bếp thay cậu thì còn gì vui bằng. Dù không ó Thảo Anh ở đây, cậu cũng sẽ trốn việc nhưng vẫn phải nghe bài ca đi cùng năm tháng. Thế này vẫn là sung sướng hơn. Nói chung vì trời mưa mà cả Dũng và Thảo Anh cùng được lợi. Cả hai thầm cảm ơn ông trời.

Đến khuya thì Dũng cũng chép xong đống bài tập đó. Cậu vô cùng sung sướng khi nghĩ rằng ngày mai anh ta sẽ không thể làm gì được cậu. Dũng hình dung khuôn mặt méo mó, tức tối của anh ta rồi chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay bước vào lớp, Dũng thấy cuộc đời thật tươi đẹp. Dường như lớp học này vui hơn thì phải. Đúng là làm xong việc con người ta có thể yên tâm thoải mái, gạt bỏ nỗi lo trong lòng thì nhìn đâu cũng thấy màu hồng.

- Cả lớp lấy vở bài tập ra, tôi kiểm tra.- Tùng nói khi bước vào lớp.

Vì đây là môn Toán, môn thi đại học của lớp cậu nên ai cũng chăm chỉ làm bài tập cả. Chàng lớp trưởng trước đây không làm thì cũng đã kịp chép đầy đủ. Dũng giương khuôn mặt tự mãn lên vì anh ta sẽ không thể làm gì cậu khi cậu đã đầy đủ bài.

Anh đi môt vòng quanh lớp kiểm tra bài tập. Tùng rất hài lòng vì cả lớp đã hoàn thành bài. Điểm dừng của anh đương nhiên là cuối lớp, nơi Dũng ngồi. Những quyển vở khác anh chỉ kiểm tra qua loa nhưng riêng vở của cậu anh kiểm tra rất kĩ. Dũng cũng thấy gì lo ngại vì điều đó. Cậu vô cùng tự tin vì vở của mình chẳng thiếu bài nào cả. Dũng nghĩ rằng anh ta sẽ rất khó chịu vì điều này. Nhưng không, Tùng chỉ cười, với cậu anh luôn nở nụ cười nhưng lần nào cũng là nụ cười hết sức nham hiểm, nói:

- Rất tốt! Cả lớp đã làm bài tập. Nhưng đa phần các em vẫn còn một số bài khó chưa làm được, chỉ có một vài bạn đã làm tốt.

Quay sang Dũng, anh mỉm cười:

- Hoàng Đăng Dũng! Em làm bài rất tốt. Em lên chữa cho các bạn nào!

Dũng không biết phải làm sao nữa. Đó là Thảo Anh làm chứ có phải cậu đâu. Chép gì chứ chép Toán thì làm sao mà hiểu cho được. Tại sao cậu lại không bỏ mấy cái bài chết tiệt đó ra? Cậu đâu biết bài nào khó bài nào dễ mà bỏ. Một lần nữa, Dũng nhăn mặt đứng lên:

- Em không biết làm ạ.

- Tôi thấy trong vở của em làm rất đầy đủ và chính xác mà.

Dũng gãi đầu. Cái đầu của cậu đã xù lên nhưng trả lời anh ta thế nào thì cậu chưa có nghĩ ra. Khai thật với anh ta thì cũng chết. Ông trời luông luôn dồn cậu vào con đường cùng.

- Em chép bài của người khác đúng không?

Tùng hỏi. Anh nhìn qua vở của cậu thì đã biết cậu chép bài rồi. Làm sao một người lười học như cậu có thể làm bài đầy đủ như vậy. Quyết định kiểm tra bài tập của anh đưa ra, dù cậu có làm bài hay không thì anh vẫn có cách cho cậu chết như chơi.

- Nếu em thích chép bài như vậy thì hãy về chép lại mười lần cho tôi. Thứ hai tuần sau tôi sẽ kiểm tra.

- HẢ??? Mười lần?

- Không sai. Chúng ta học bài mới.

Anh quay lên, bắt đầu giảng bài còn cậu thì nghe cũng không vào một chữ vì cái án được ban cho cậu quá sức tưởng tượng. Chép một lần đã mất cả chiều lẫn tối, nếu chép mười lần thì không biết đến bao giờ mới xong. Hôm nay đã là thứ bảy, cậu chỉ còn một ngày thôi sao. Mà không chép thì anh ta sẽ còn nghĩ ra những trò kinh khủng hơn nữa. Bỗng nhiên anh ta cắt phay cái ngày nghỉ với bao dự định của cậu. Dũng rút ra một điều: ông trời không bao giờ thương cậu cả.

Giờ sinh hoạt lớp,

- Tuần sau, chúng ta sẽ có một buổi lao động. Lớp ta sẽ phải nhổ cỏ trong khuôn viên trường. Cả năm mới có một lần thôi nên các em hãy cố gắng làm cho tốt.

Cả lớp ngán ngẩm cho cái vụ lao động này. Mặt ai nấy thất vọng thấy rõ. Đây là môt tin buồn đối với tất cả và sẽ là một hung tin với Dũng vì.... "Tôi sẽ dành cho cậu một món quà bất ngờ vào ngày hôm đó. Đâu chỉ mình cậu mới biết tặng quà"

Ngay buổi trưa hôm đó, Dũng lao đầu vào chép phạt mà không cần biết thời gian gì nữa. Nếu chép không xong thì đời cậu coi như chấm hết. Anh ta đã có rất nhiều biện pháp trừng trị khiến cậu đủ thảm, nếu như anh ta kéo thêm hung thần, bố cậu, vào nữa thì cậu chết cũng không có chỗ chôn. Biện pháp an toàn là chép trước đã. Còn về trả thù anh ta thì...cậu chưa bao giờ nguôi ý định ấy.

Mẹ Dũng thấy cậu phải chép phạt thì rất vui mừng. Không hiểu mẹ cậu có biết thương con hay không, trong khi thằng con cực kì đau khổ thì mẹ cậu lại.... Dù sao mẹ cậu thấy Dũng ngồi chép phạt tốt hơn nhiều so với việc cậu ngồi chơi điện tử mà mẹ cậu không sao kiểm soát được.

Buổi chiều lao động cũng đã đến. Chẳng ai muốn đi nhưng không ai được phép nghỉ vì thầy giáo chủ nhiệm của bọn chúng. Bọn con trai phải lê thân xác đến bởi nếu không đến thì chắc chắn sẽ có một vết đen trên học bạ. Năm nay là năm cuối cấp, không ai muốn điều đó đến với mình cả. Lũ con gái hạnh phúc hơn vì đến có thể ngắm thầy miễn phí.

Thời tiết đã là tháng mười âm lịch rồi mà sao mùa đông đâu chẳng thấy, chỉ thấy trời oi bức không thể chịu được, nắng vẫn chẳng khác nào mùa hạ cả. Mồ hôi vẫn nhỏ từng giọt trên trán mỗi người. Đây là khi cả lớp mới tập trung trước sân trường, nếu phải nhổ cỏ nữa thì không biết sẽ khó chịu đến đâu. Bọn chúng thắc mắc, không hiểu thần mùa đông bận bịu việc gì mà đến muộn thế.

Tùng đã đến. Trên tay anh tuy không cầm gì nhưng anh đã chuẩn bị cho Dũng một món quà bất ngờ trong buổi chiều ngày hôm nay.

Tùng điểm danh lớp, mặc dù anh rất ghét phải điểm danh nhưng đây là điều không thể thiếu trong những buổi lao động.

- Các em phân công nhau ra nhổ cỏ ở khu vực kia. Lớp trưởng, em điều hành các bạn làm cho tốt. Nếu ai không làm, em viết vào danh sách cho tôi. Cả lớp đã rõ chưa.

- Rõ ạ.

- Được rồi, các em bắt tay vào làm đi!

Sau đó, anh quay đi để cho Dũng thay anh quản lớp. Một buổi lao động cậu có thể quản được sao??? Xưa nay, chẳng ai làm nếu như không có giáo viên chủ nhiệm đứng đó trong những buổi lao động bởi học sinh đâu có yêu lao động. Trong một giờ học vắng mặt giáo viên quản lớp đã rất khó huống chi là lao động. Nếu như Dũng là một lớp trưởng ngoan ngoãn, gương mẫu thì may ra học sinh trong lớp sẽ làm qua loa cho xong chuyện nhưng đây cậu lại là người chủ động bày trò chơi thì làm sao có thể có người làm. Một cây cỏ cũng không được nhổ lên. Đám con gái thì tập trung ở chỗ mát buôn dưa lê còn bọn con trai thì đã đi chới đá bóng, lớp trưởng cũng không ngoại lệ. Cả lớp mỗi người một việc nhưng nhiệm vụ của ngày hôm nay thì không ai ngó ngàng tới cả. Dường như tất cả đã quên hôm nay bọn chúng đến trường để làm gì hay nói đúng hơn là có nhớ nhưng giả vờ quên đi là thượng sách.

Anh đương nhiên hiểu rõ điều này. Trải qua 12 năm làm học sinh cùng với 4 năm đại học, không có lí do gì để anh không đoán ra được tình trạng của lớp anh hiện giờ. Chắc chắn sẽ chẳng có cái đứa nào động tay động chân. Cũng chính vì hiểu rõ điều đó nên anh mới đi để cho chúng tự do. Và đây chính là món quà bất ngờ anh sẽ dành cho cậu.

Tùng ra khuôn viên trường, đúng như anh dự đoán, mọi thứ vẫn như lúc anh đi. Cả lớp lúc này nhìn thấy thầy đến mới nháo nhào lao về vị trí, ai cũng cố gắng chọn chỗ thật khuất, tránh càng xa tầm nhìn của thầy thì càng tốt. Thầy tuy đẹp trai nhưng cũng không ít đứa đã phải nếm mùi đau khổ rồi.

Dũng cũng tìm cho mình một nơi an toàn. Nhưng cậu đã quên rằng mình là lớp trưởng thì cho dù cậu có đứng ở đâu cũng bị lôi cổ ra mà thôi. Và ngay lập tức,

- Hoàng Đăng Dũng! Em phân công các bạn lao động như vậy sao?

Dũng ngậm ngùi từ cuối hàng đi lên. Anh ta sẽ dở trò gì ra với cậu nữa đây. Lúc này cậu chỉ biết trông mong vào lòng thương của ông trời mặc dù Dũng hiểu xưa nay ông trời không có thương cậu đặc biệt là từ khi con người đó xuất hiện nhưng cậu vẫn hy vọng ông trời có thể nhìn thấy ánh sáng dù chỉ một lần.

- Chưa một cây cỏ nào được nhổ lên cả. Em là lớp trưởng mà không quản nổi lớp sao. Cả lớp cho tôi biết ai là người bày trò chốn việc.

Ánh mắt in hình viên đạn, Tùng quét qua lớp một lượt không bỏ sót bất kì khuôn mặt nào làm cho lũ tiểu quỷ sợ xanh mặt mày. Và không ai nhìn ai, tất cả đưa tay chỉ về phía lớp trưởng.

Dũng không ngờ mình lại bị lũ bạn bán đứng như vậy. Đâu chỉ mình cậu muốn được chơi, tất cả đều ủng hộ cho điều đó mà. Lúc được chơi thì không ai nghĩ đến cậu cả nhưng khi chịu trận thì bọn nó đổ dồn hết cho cậu. "Trời ơi! Ngài thương con một lần cũng không được sao hay ít ra ngài cho con lẽ công bằng đi"

- Như vậy là em dẫn đầu các bạn chơi, không chịu làm việc có đúng không?

Dũng chẳng biết trả lời anh ta thế nào nữa vì cậu cũng đâu có làm việc, hơn nữa hơn năm mươi cánh tay đã chĩa thẳng vào cậu thì giờ cho cậu nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không chốn tội được.

Ánh mắt sát khí của Tùng nhanh chóng được anh thu hồi và anh lại nở ra một nụ cười rất quen thuộc:

- Không sao! Lớp trưởng đã muốn cho các bạn chơi thì chúng ta cũng nên chơi phải không các em?

Tùng nói bằng một giọng rất hào hứng làm cho lũ tiểu quỷ từ mặt xanh như tàu lá chuối chuyển sang hồng hào rạng rõ. Cơn bão cấp mười đã qua, trời đã trở lại bình yên nhưng vẫn không đứa nào dám nói gì cả vì chúng biết mở miệng lúc này vẫn có thể chết như chơi. Thầy giáo chủ nhiệm lớp 12A3 có khả năng thay đổi biểu cảm trên gương mặt nhanh như thế nào thì không một thành viên nào trong lớp không rõ.

- Vậy được, các em chúng ta cùng nhau ra canteen nào, hôm nay thầy sẽ trả.

Mặt ai nấy sáng lên thấy rõ, không ngờ đi lao động lại sung sướng như vậy. Cả lớp thầm cảm ơn ông trời đã mang đến một ông thầy vô cùng dễ tính.

- Nhưng công việc thì không thể hoàn thành. Đây là nhiệm vụ nhà trường giao cho lớp chúng ta. Nếu làm không tốt tất cả sẽ bị khiển trách.

Tùng nói tiếp câu này làm mùa thu tràn về trên hơn năm mươi gương mặt đang phơi phới sức xuân.

- Lớp trưởng!

Dũng không hiểu anh ta lại giở trò gì ra nữa đây, bỗng nhiên lại gọi cậu là sao? Cậu chưa bao giờ đoán được ý của con người này cũng như những mưu kế mà anh ta bày ra chờ cậu mắc bẫy.

- Em đã muốn các bạn chơi, vậy thì em hãy ở lại đây nhổ cỏ nhé. Tôi nói trước nếu em làm không tốt thì em sẽ bị hạ một bậc hạnh kiểm trong năm học này và làm một bản kiểm điểm cho tôi. Tôi nhớ không lầm thì em có hai lần bị hạ hạnh kiểm rồi đó. Thêm một lần nữa thì em xác định năm sau tiếp tục ở lại xây dựng trường lớp.

Tùng nhìn xuống dưới lớp, từ giọng điệu lạnh tanh khi nói với cậu chuyển sang giọng tràn đầy hứng khởi:

- Nào các em, chúng ta đi thôi!

Cả lớp kéo nhau đi để lại một mình Dũng bơ vơ giữa đất trời đang rất nóng nực. Sao ông trời lại có thể bất công cho cái số kiếp của cậu như vậy. Nhìn cỏ của khuôn viên trường, Dũng phải làm sao đây. Nếu như cả lớp làm thì chỉ khoảng chưa đầy một tiếng là xong, nhưng đó là sức của hơn năm mươi con người còn đây là một mình cậu.

Dũng đành lủi thủi thực thi công việc, cậu chưa muốn ở lại trường cùng các em khoá sau. Cậu không thể bỏ học khi chưa hoàn thành xong chương trình cấp ba vì vẫn luôn có một hung thần ở nhà giám sát cậu, Dũng có thể ra đường bất cứ lúc nào nếu học hành không cẩn thận. Chỉ tại con người đó mà cậu thê thảm. Tại sao cái ngày hôm đó cậu lại đụng trúng anh ta cơ chứ, tại sao cậu lại mở miệng chửi anh ta làm gì để bây giờ cậu luôn nằm trong tầm ngắm của anh ta. Có lẽ đó sẽ là lần va quệt xe đau thương nhất trong cuộc đời cậu. Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ của Dũng trong lúc này, còn về sau thì chưa biết được.

Ánh nắng tuy không gay gắt như mùa hạ nhưng nó chiếu thẳng vào gáy Dũng làm cậu rất khó chịu. Mồ hôi nhỏ từng giọt thấm ướt chiếc áo cậu đang mặc và rơi xuống cây cỏ Dũng đang cần nhổ lên. Thử hỏi đây có phải là đầu mùa đông của miền Bắc hay không nữa. Gió lạnh đầu mùa chưa có về nên tiết trời không khác mùa hạ là mấy. Hơn nữa, cô gió hôm nay hình như đang đi dự hôi nên cũng chẳng có một tí gió nào thổi qua làm dịu đi cái nóng của thời tiết. Trời oi bức vô cùng, thảm thương thay cho con người vẫn đang phải miệt mài lao động vì án tử hình đang treo trên đầu cậu nếu như làm không tốt.

Trời đã về chiều nhưng xem chừng nắng vẫn chưa giảm là bao. Lúc này, Dũng đã rất mệt mỏi và khó chịu vì cậu đâu có phải làm việc dưới trời nắng bao giờ. Trước nay, những việc nhẹ nhàng cậu còn luôn tìm mọi cách trốn cho bằng được. Cỏ trong khuôn viên trường thì chẳng giảm được bao nhiêu. Nếu như Dũng là một người nông dân chuyên nghiệp thì nó cũng không phải là điều khó khăn cho lắm nhưng tiếc thay cậu lại là một học sinh lười biếng. Trời nóng nực tiêu tốn rất nhiều năng lượng của con người và Dũng bây giờ muốn nhổ một cây cỏ lên cũng rất khó khăn. Để làm xong thì có khi đến sáng mai chưa chắc cậu đã hoàn thành công việc này.

Cuối cùng thì ông trời cũng mở lòng thương người hay anh ta cũng biết thương cho cậu, sau một hồi lâu vui chơi phe phỡn, đám bạn của cậu cũng phải trở lại công việc của chúng trong ngày hôm nay . Anh đương nhiên biết một mình Dũng không thể làm xong, chỉ là anh muốn Dũng phải nhận lấy "món quà" đau khổ nên anh bắt cậu làm một mình một thời gian thôi. Như thế cũng đủ khiến cậu thê thảm rồi, còn công việc của cả lớp không thể để lên đầu một mình cậu được.