Chương 5: " Say nắng"

Chiều hôm đó, Dũng mang bộ dạng không chút sinh khí bước vào nhà, trông cậu không khác gì một cái xác không hồn. Mẹ Dũng trông Dũng như vậy cũng chẳng có cảm giác gì thương con, ngược lại còn cho rằng cậu như vậy là đáng đời mặc dù mẹ cậu chẳng biết nguyên do Dũng thành ra cái hình dạng đó. Ngay từ thời cậu đi học mẫu giáo, mẹ cậu đã rất nhiều lần phải đến trường vì cậu trêu chọc, bắt nạt học sinh khác, giờ đây cậu bị như vậy mẹ cậu xem như Dũng đã gặp được đối thủ.

Quần áo lấm lem do nhổ cỏ, Dũng cũng chẳng có sức để thay ra nữa, cậu nằm xuống giường và thiếp đi lúc nào không hay. Lúc này Dũng không còn đủ tỉnh táo để tính kế trả thù anh ta như thế nào cho dù ý định ấy chưa một phút nguôi ngoai trong đầu cậu. Dũng xem như việc trả đũa anh ta là điều quan trọng nhất cậu cần làm trong năm học lớp cuối cấp này. Đấu lực cậu thất bại, đấu trí cậu cũng bại luôn, cậu chưa tìm ra được một biện pháp nào tối ưu để con người đó nếm mùi đau khổ một lần.

Tới giờ cơm tối, sau một hồi hò reo nổ tung nhà, mẹ cậu quyết định đem thân xác ngọc ngà lên phòng gọi cậu xuống. Thấy cậu đang ngủ, mẹ cậu cũng không để ý vì đây là chuyện thường thấy trong căn nhà này. Có gọi cậu dậy lúc này cũng bằng không, kinh nghiệm cho mẹ cậu hay khi nào đói, Dũng tự khắc lần xuống bếp thôi. Thế nên mới có sự cố bắt trộm lần trước.

Nhưng kinh nghiệm có phải lần nào cũng đúng? Sáng hôm sau, mẹ cậu lại lên phòng một lần nữa xem Dũng đã dậy chuẩn bị đi học chưa. Thấy cậu vẫn nằm bất động, mẹ cậu vặn hết công suất của cổ họng nhưng cũng không thấy cậu có phản ứng gì. Như mọi lần thì mẹ cậu chỉ cần dùng nửa thành công lực thì cậu đã phải có hồi âm rồi.

- Dậy! Dậy ngay! Mày không định đi học à?

Không thấy động tĩnh gì, mẹ cậu đành phải lay cho Dũng dậy. Thế nhưng vừa chạm vào người cậu, thì như có một nguồn sức mạnh nội sinh, âm lượng của mẹ cậu tăng gấp đôi:

- Dũng! Con làm sao vậy? Dậy mẹ xem nào!

Người cậu nóng ran, Dũng từ từ mở mắt ra. Cậu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, mình mẩy khó chịu, Dũng đã bị sốt cao sau khi phải hứng chịu sự tra tấn là một mình nhổ cỏ dưới trời oi bức như vậy. Thêm vào đó, tối qua cậu không ăn uống gì, để cả người lấm lem đi ngủ nên hôm nay cậu thành ra như thế này.

Mẹ cậu đưa tay sờ trán Dũng thì thấy nó nóng như hòn than. Cậu đã sốt cao mà mẹ cậu thì quá vô tâm, cho rằng lâu nay có bao giờ cậu bị ốm nên cứ để cậu nằm đó. Chỉnh trang lại tư thế nằm cho Dũng, mẹ cậu vội đi lấy một chiếc khăn ấm để lên trán cậu sau đó bà đi nấu một bát cháo cho Dũng, từ trưa hôm qua tới giờ cậu đã không ăn gì rồi.

Dũng không thích phải ăn cháo một chút nào, thêm nữa trong cái tình trạng này, miệng cậu đắng ngắt, quả thực nuốt không trôi. Nhưng với sự thúc ép của mẹ, cậu cũng buộc phải ăn mấy miếng để còn uống thuốc. Cho cậu uống thuốc xong, mẹ cậu cũng không quên làm nhiệm vụ gọi điện xin nghỉ học theo yêu cầu của cậu. Dù ốm nhưng Dũng vẫn biết rằng, nếu không phải mẹ cậu xin anh ta cho cậu nghỉ thì khi cậu bình phục đi học sẽ lại ốm như thường.

Xong xuôi mọi việc, mẹ cậu mới có thể yên tâm đi làm để lại chàng Dũng nằm yên trên giường.

Tùng nhận được tin Dũng ốm, anh biết đó là do cậu đã bị cảm nắng ngày hôm qua. Thật lòng, anh cũng thấy mình hơi ác, để cậu làm việc một mình dưới trời nắng như vậy. Cái nắng trái mùa vốn dĩ nó đã rất khó chịu rồi. Thế nên, tan học anh quyết định cùng và người trong lớp đến thăm lớp trưởng, dù sao anh cũng muốn biết tình trạng của cậu như thế nào.

Mẹ cậu vừa đi làm về thì cũng là lúc Tùng và các bạn trong lớp đến.

Sau một buổi sáng nghỉ ngơi an dưỡng, Dũng đã có thể ngồi dậy, thay bộ quần áo bốc muì của ngày hôm qua ra và đi xuống dưới nhà. Dũng vô cùng bất ngờ khi thấy bộ mặt của con người đó ở trong nhà của mình. Và ngay lập tức mắt cậu in hình viên đạn chiếu thẳng vào anh ta. Vì đây là ở nhà nên cậu chẳng sợ gì anh ta nữa.

Tùng vẫn chỉ cười nhìn cậu làm Dũng tức nổ khói đầu. Dũng vẫn có thể nhìn anh như thế kia tức là sức khoẻ của cậu vẫn còn rất tốt, anh vẫn còn có thể trêu chọc cậu được. Anh vẫn không bỏ ý định chọc tức cậu mặc cho cậu ở trong hoàn cảnh này.

Các bạn Dũng tuy có tiếng đến thăm người ốm nhưng cả lũ trò chuyện râm ran, nói chuyện trên giời dưới biển và chẳng có một lời nào liên quan đến tình hình của bệnh nhân thì phải. Đương nhiên học sinh là vậy nên cũng chẳng ai để ý nhiều làm gì, mẹ cậu lại thấy như vậy ngôi nhà trở nên có không khí hơn.

Được một lát tất cả phải ra về vì cái bụng đang réo gọi bởi chưa có được ăn trưa. Riêng Thảo Anh vẫn ở lại, cô nàng đảm nhận nhiệm vụ chăm sóc Dũng. Với Thảo Anh việc ăn cơm ở nhà Dũng cũng như ở nhà mình mà thôi.

Trong phòng Dũng, không rõ Dũng đã nói câu gì mà khiến mặt Thảo Anh đỏ gay. Và ngay lập tức, giông bão kéo về làm cô nàng quên mất rằng mình đang phải chăm sóc người ốm và bệnh nhân là Dũng. Quyển sách dày vài trăm trang không thương tiếc hạ cánh liên tục trên đầu của người đang bị sốt cao.

Thấy tiếng động mạnh trên phòng Dũng, mẹ cậu vội vàng chạy lên. Cánh cửa phòng vừa bật mở thì ngay tức khắc, Thảo Anh đã kịp thu tay.

- Có chuyện gì vậy hai đứa?- Mẹ cậu hỏi.

- Dạ, không có gì đâu cô. Cháu đập mấy con muỗi nó định đột Dũng ấy mà.

Dũng thật không ngờ đứa bạn thân của cậu diễn xuất còn giỏi hơn cả diễn viên nữa. Đánh cậu xong mà nó thản nhiên như không làm mẹ cậu tin sái cổ rằng nó đang đập muỗi. Dũng cũng định lên tiếng phản đối lời của Thảo Anh nhưng cô nàng đã kịp đem ánh mắt đe doạ nếu như cậu dám lên tiếng đó chưa là gì so với những gì cậu sẽ phải chịu sau này.

- Cô tưởng có chuyện gì mà có tiếng động mạnh vậy. Không có chuyện gì thì thôi. Thảo Anh chăm sóc Dũng giúp cô nhé!

- Dạ, vâng ạ. Cô cứ yên tâm.

Thảo Anh cười tươi, mẹ cậu cũng cười nhẹ và xuống nhà. "Mẹ ơi! Mẹ giao trứng cho ác rồi!"- Dũng bất lực.

Đến chiều thì Thảo Anh cũng ra về. Một mình trong phòng, Dũng quyết định ngủ, mặc cho sự đời diễn ra thế nào, với lại cái thân xác này của cậu cũng chẳng thể làm gì lúc này ngoài ngủ.

Dũng tỉnh dậy thì trời đã tối. Không hiểu sao sau một giấc ngủ, người cậu không những không hạ sốt mà còn nặng hơn từ trưa rất nhiều. Dũng muốn đứng dậy ra khỏi giường cho tỉnh táo nhưng ngồi lên cậu còn chẳng được nói gì đến chuyện đứng lên. Dũng yếu ớt gọi mẹ, may cho cậu là mẹ cậu thuộc diện tai thính mắt tinh nên ngay sau đó, mẹ cậu đã có mặt ở phòng cậu.

- Sốt cao hơn từ sáng rồi. Dậy mẹ cho đi viện nào.

- Con không sao đâu. Chỉ bị sốt thôi mà, cần gì mẹ phải làm quá lên thế. Uống thuốc là sẽ đỡ thôi.

Dũng không muốn vào viện tí nào, vào đó ngửi mùi thuốc có khi cậu còn sốt cao hơn ấy. Là đàn ông con trai, cậu không muốn mới bị sốt dã để mẹ cho vào viện thì ngay ngày hôm sau cậu sẽ bị tụi bạn cười cho thối mũi.

- Nhưng như vậy, mẹ không yên tâm. Đi khám xem sao.

- Con đã bảo là không cần rồi mà. Nghỉ một lát sẽ không sao!

- Con nằm từ sáng đến giờ đã đỡ đâu.

- Không đi là không đi!- Cậu kiên quyết.

Mẹ cậu cũng đành nghe theo lời cậu vậy, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời thôi. "Dù sao thì vẫn có mình ở nhà chăm sóc. Có gì đưa đi sau cũng không muộn"

Thế nhưng,...Tiếng chuông điện thoại reo lên,

- A lô!- Mẹ cậu nhấc máy.

- Anh nói sao cơ?

- Được rồi, em sẽ đến ngay!

Tuy nhiên, còn Dũng thì tính sao đây? Mẹ cậu chưa biết giải quyết thế nào. Công ty của mẹ cậu vừa gọi đến báo rằng có vụ cháy ở chi nhánh phía Nam, cần mẹ cậu đến để giải quyết gấp, không đi không được. Mà nếu đi thì sớm nhất cũng phải đến mai mới có thể về, Dũng lại đang ốm nặng. Cậu không thể ở nhà một mình được. Cho dù cậu luôn miệng bảo mẹ cậu cứ đi thì mẹ cậu cũng không thể yên tâm được. Lúc này Dũng cần một người chăm sóc. Bố cậu thì đang công tác xa, không thể về được, Duy cũng đang ôn thi đợt một, không thể khiến nó phân tâm. Còn Thảo Anh thì là con gái, không tiện ở lại qua đêm mặc dù hai đứa rất thân.

Mẹ cậu rối như tơ vờ, thật không biết nên như thế nào mới được nữa. Con là rất quan trọng nhưng công việc cũng quan trọng không kém. Giá như lúc này mẹ cậu có thể phân thân thì tốt biết bao nhưng phép thuật chỉ có trong thần thoại mà thôi, còn đây là thực tế.

Nhìn mặt Dũng nhợt nhạt, mẹ cậu không nỡ dời nhà nhưng trách nhiệm công việc thì không thể bỏ được. Mẹ cậu lục tìm bộ não của mình xem ai có thể chăm sóc tốt cho Dũng. Và mẹ cậu chợt nhớ đến....trưa hôm nay.

- CÓ RỒI!- Mắt mẹ cậu loé sáng.

- Có cái gì vậy mẹ?

- Có người chăm sóc con thay mẹ rồi!

- Ai vậy mẹ?

- Con chờ mẹ một chút!

Dũng chịu thua mẹ cậu. Cậu có sốt cao cũng đâu cần làm quá lên như thế, phải gọi cả người đến chăm sóc cậu cứ như cậu ốm nặng liệt giường ấy. Thực tế thì cậu cũng đâu có dậy nổi. Dũng tuy không muốn mẹ gọi ai đến chăm sóc nhưng cậu cũng đành chịu vì mẹ cậu đã quyết rồi. Chắc chắn cậu sẽ bị shock nặng, có thể ngã lăn xuống đất nếu biết người mà mẹ cậu định nhờ là ai.

- A lô! Tùng hả! Tối nay cháu có bận việc gì không?

"CÁI GÌ! MẸ GỌI CHO ANH TA". Dũng không tin là mẹ cậu lại có thể nghĩ đến con người đó trong hoàn cảnh này. Cậu hy vọng anh ta sẽ bận việc gì đó. Anh ta mà đến thì cậu chỉ có ốm nặng thêm mà thôi. Vậy nhưng từ trước đến này ông trời chưa bao giờ đồng ý nguyện vọng của cậu.

- Cháu có thể đến nhà trông thằng Dũng giúp cô được không? Nó đang sốt cao mà cô lại phải có việc gấp cần đi ngay bây giờ, sáng mai mới về được. Cô chỉ biết trông cậy vào mỗi mình cháu thôi đó. Cháu giúp cô nhé!

- Cảm ơn cháu!

Mẹ cậu tươi cười quay ra vì đã có người nhận lời chăm sóc con hộ, mẹ cậu có thể yên tâm đi giải quyết công việc rồi. Còn Dũng thì đã nhìn thấy mây đen đầy trời mặc dù trời rất tối. Cậu rất muốn phản đối nhưng cậu biết chắc mẹ cậu không bao giờ chấp nhận nên đành an phận thủ thường, cậu không còn nhiều sức lực để tranh cãi với mẹ nữa.

- Ở nhà phải ngoan ngoãn vâng lời anh! Có vấn đề gì thì bảo anh. Đến nơi mẹ sẽ gọi về xem tình hình thế nào........

Mẹ cậu dặn dò cậu như dặn một đứa trẻ vậy. Dũng không còn cách nào khác là phải cố gắng nghe từ tai trái cho ra ngoài tai phải, cách cậu vẫn hay làm bấy lâu nay mỗi khi được thưởng thức bài ca không bao giờ quên của bố mẹ cậu. Số trời đã định, cậu không có cách nào kháng lại được, Dũng đành bó tay chịu trói mặc cho ông trời run rủi. Theo cậu nghĩ thì đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm kinh hoàng của cậu.

Tùng vừa tắm xong thì nhận được điện thoại của mẹ cậu nhờ anh chăm sóc cậu, anh vốn coi mẹ cậu như người thân trong nhà, hơn nữa việc Dũng bị ốm cũng là một phần do anh nên anh đã nhận lời. Anh cũng không chấp chi cái tính cách trẻ con hiếu thắng của cậu. Chỉ có điều anh không hiểu sao mình thích trêu chọc cậu đến vậy nữa.

Về lý do mẹ Dũng lựa chọn Tùng làm người chăm sóc cậu trong lúc bà đi giải quyết công việc thì rất đơn giản. Anh là người con duy nhất của người bạn thân nhất của mẹ cậu. Mẹ cậu luôn coi Tùng như con cái trong nhà, hơn nữa, mẹ cậu cũng biết rằng chỉ có anh mới trị được cái tính ương bướng của cậu thôi. Mặc dù cậu bị ốm nặng nhưng mẹ cậu vẫn không tin tưởng cậu sẽ ngoan ngoãn vâng lời cho lắm. Tìm được người có thể trị được cậu vẫn là biện pháp an toàn hơn cả.

- Cháu giúp cô trông chừng thằng Dũng đêm nay nhé. Bây giờ cô phải đi gấp rồi. Cảm ơn cháu!

- Không có gì. Cô cứ yên tâm.

Mẹ cậu đi ra khỏi nhà thì Tùng cũng tiến lên phòng cậu. Trong một ngày ngắn ngủi, mẹ cậu giao trứng cho ác hai lần, và mức độ nguy hiểm của lần này cao hơn lần trước rất nhiều.

Tùng chưa bao giờ đặt chân vào phòng Dũng cả mặc dù anh đến nhà cậu rất nhiều lần rồi. Đó là do mẹ cậu và Duy gọi anh đến, mỗi lần anh đến là mỗi lần Dũng không sao cười nổi. Hôm nay có phải ngoại lệ hay không thì còn chưa biết được.

Đúng như anh dự đoán, phòng cậu không khác nào cái chuồng lợn lâu ngày không dọn. Mẹ cậu là người sống rất dân chủ và công bằng nên trong nhà cậu phòng ai người nấy dọn. Mẹ cậu không bao giờ dọn phòng cho hai anh em cậu từ khi huấn luyện hai anh em cậu làm việc. Và đương nhiên chỉ có phòng cậu là bừa bộn như vậy thôi. Sách vở được vứt mỗi nơi một quyển, quần áo quăng tứ tung, cái giường cậu đang nằm giống một cái ổ thì đúng hơn, theo suy nghĩ của anh. Phòng Dũng có cửa sổ mở ra ngoài đón gió nhưng cậu chẳng mấy khi mở nên căn phòng rất ngột ngạt khó chịu.

- Cậu sống trong cái phòng như thế này không ốm mới là kì tích.

Dũng rất khó chịu trước ánh mắt soi mói của anh ta vào căn phòng của cậu nhưng Dũng vẫn đủ thông minh để hiểu mình phải nhẫn nhịn anh ta vào lúc này không thì người te tua sẽ là cậu. Vì thế cậu chỉ lặng thinh không nói gì, nuốt cục tức vào trong chờ cơ hội trả thù anh ta sau. Dũng chùm trăn kín đầu để hạn chế tối đa tiếng nói của anh có thể xâm nhập vào tai cậu và Dũng cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt ấy mặc dù khuôn mặt ấy rất đẹp.

Tuy vậy, Tùng đâu để cho cậu yên, anh kéo ngay chăn của cậu ra:

- Tôi nói cậu không nghe à. Người ốm không nên chùm chăn kín như vậy sẽ rất khó thở.

Dũng đành làm theo anh ta. Vậy thì nhắm mắt lại, cậu mường tưởng cậu đang ra nhập thế giới ảo trong game coi như không nghe thấy người đó nói gì, người đó không tồn tại.

Thế nhưng, Dũng vẫn nghe thấy tiếng động liên tục trong phòng, cậu nhắm mắt nên không biết anh ta làm gì nữa. Mặc anh ta đi, Dũng không có quan tâm gì nhiều đến Tùng, anh muốn làm gì thì làm miễn sao cậu được yên ổn.

Tùng mở cánh cửa sổ phòng Dũng ra cho thoáng, anh không muốn ở trong cái không khí bức bối như thế này. Sau đó, anh thu dọn phòng cho cậu. Một người quen ở gọn gàng ngăn nắp như anh không cho phép có một căn phòng bừa bộn như thế này. Thái độ cậu như thế nào, cậu đang suy nghĩ cái gì đương nhiên anh đoán được nhưng anh cũng vẫn để cho cậu nằm yên đó vì dù sao thì Dũng cũng đang là bệnh nhân. Anh chưa nhẫn tâm như Thảo Anh, chăm sóc người ốm mà đánh không nương tay.

Một lúc sau thì Tùng cũng dọn xong cái phòng ấy. Phòng của Dũng như được thay một chiếc áo mới, nó trở nên gọn gàng và ngăn nắp hơn rất nhiều, sách đã được xếp gọn trên giá, quần áo cũng được yên vị trong tủ, vị trí mà đáng lẽ bấy lâu nay chúng nên được hưởng. Chiếc đồng hồ báo thức ngày nào bị cậu ném vào xó tường cũng được anh nhặt lên đạt ngay ngắn trên bàn. Chiếc đồng hồ thầm cảm kích chàng thanh niên đẹp trai này, vì nếu không có anh ta thì không biết đến bao giờ nó mới thoát khỏi cái xó xỉnh đó.

Phòng Dũng cũng đã thoáng hơn rất nhiều vì cái cửa sổ đã được mở ra. Trời cũng đang nổi gió có vẻ như sắp mưa. Gió lùa vào phòng Dũng xua tan những ngột ngạt khó chịu ngự trị bấy lâu nay.

Xong xuôi công việc, Tùng quay sang Dũng:

- Cậu mở mắt ra được rồi đó! Cứ nhắm mãi làm cái gì?

Dũng hé mắt ra, cậu không dám tin đây là phòng của cậu sao? Thì ra những tiếng động đó là do anh ta dọn phòng cho cậu. Bây giờ anh ta đang ngồi cạnh cửa sổ và ngắm ra ngoài. Dũng không ngờ hôm nay anh ta không có hành hạ cậu, anh ta đã đổi tính từ khi nào vậy. Dũng lắc đầu một cái, nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra xem đây có phải là sự thật hay không.

Ngoài trời lúc này đã bắt đầu mưa. Từng hạt mưa rơi xuống lộp độp bên hiên nhà. Ánh sáng của căn phòng hắt ra ngoài cho phép người ta nhìn thấy những tán cây đang lay động rất mạnh trước những cơn gió lớn. Mưa rất nặng hạt. Không ngờ trời đã vào thời điểm này còn có thể nưa lớn như vậy. Mới trưa nay thời tiết vẫn vô cùng oi ả thì bây giờ cơn mưa đã xoá tan tất cả, làm dịu đi bầu không khí và làm lòng người ta lắng xuống.

Tùng hướng ánh mắt ra ngoài đường, những chiếc xe đang lao vội trong cơn mưa, mưa táp vào mặt người lái xe đau rát. Những cậu bé lang thang cũng đang co người chạy đi tìm chỗ trú ẩn, những gánh hàng rong đêm của Hà Nội đang vội vàng chạy vì cơn mưa đến quá bất ngờ. Tiếng rao bán đã tắt hẳn nhường chỗ cho tiếng mưa rơi.

Mưa càng lúc càng lớn, mưa như để cuốn đi mọi thư bụi bặm, gột rửa những hàng cây những con đường và để lòng người có một khoảng lặng nhẹ ngắm nhìn trời đất biến đổi. Mưa làm cho bầu trời trắng lên cho dù đây đang là trời tối. Lúc này người ta không còn nhìn thấy những hạt mưa nữa mà chỉ thấy đó là những dòng nước không có nguồn chảy xuống mà thôi.

Lúc này, mưa đã hắt vào cửa sổ phòng, Tùng đóng cửa lại, anh nghĩ mình cũng đã nên đi ngủ. Hơn nữa, Dũng đang bị ốm, không thích hợp cho gió lạnh ngoài trời lùa vào, cậu có thể sẽ bị bệnh nặng hơn.

Nằm bên cạnh anh, Dũng cảm thấy một điều gì đó thật bình yên. Cậu không hiểu được cảm giác của mình nữa. Ngoài trời đang mưa rất lớn, Tùng cũng đã ngủ, hơi thở đều đều, nhưng Dũng không sao ngủ được. Chẳng phải cậu luôn đối đầu với anh ta sao, nhưng bây giờ tại sao cậu lại có cảm giác này. Không suy nghĩ nhiều nữa, Dũng chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ yên bình không mộng mị. Chắc do hôm nay anh ta bỗng nhiên đối xử tốt với cậu nên cậu có cảm giác như vậy.

Sau một lúc lâu mưa, cuối cùng thì ông trời cũng đã hết nước. Nhưng gió vẫn không ngừng thổi. Từng đợt gió lạnh thổi về báo hiệu công việc bận bịu của thần mùa đông cũng đã hoàn tất, miền Bắc bắt đầu đón nhận cái rét quen thuộc.

Gió lạnh đầu mùa thổi qua khe cửa làm cho căn phòng trở nên lạnh hơn và những con người đang ngủ phải thu mình lại giữ lấy hơi ấm của cơ thể. Giá lạnh mới chớm đưa người ta vào một giấc ngủ sâu hơn. Một đêm thật yên bình và nhẹ nhàng sau cơn mưa chuyển mùa.

Tùng tỉnh dậy thì trời cũng đã sáng. Ánh nắng mùa đông yếu ớt chiếu qua khe cửa. Mới hôm qua thôi trời còn rất nóng bức thì hôm nay đã bước vào cái rét nhẹ của đầu đông. Ông trời thay đổi thất thường không thể lường trước được.

Anh nhìn sang bên cạnh, Dũng đang ôm anh ngủ say sưa, cái lạnh đã khiến cho cậu nhóc tìm lấy hơi ấm. Sống mũi cao, khuôn mặt vẫn còn đầy vẻ ngây thơ và tinh nghịch, Tùng cảm thấy khi ngủ trông Dũng thật đáng yêu. Mắt cậu vẫn nhắm nhưng không hiểu sao nhìn vào đó anh lại có cảm giác dường như nó đang thể hiện ý cười. Cái miệng Dũng hơi chu ra, nhìn kiểu gì cũng thấy thật dễ thương. Lúc cậu ngủ Tùng thấy nó thật khác biệt so với khi cậu tỉnh dậy, khi thức Dũng quậy phá bao nhiêu thì trong lúc này tất cả chỉ còn lại nét hồn nhiên của tuổi học trò. Bất giác anh đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc loà xoà trước trán cậu.

"Mình đang làm cái gì vậy? Không! Tỉnh lại đi Tùng ơi"

Anh vôị bật dậy sau cái hành động khó hiểu của mình. Thực ra trước nay anh chưa bao giờ ghét hay có ý trù dập cậu chỉ là anh cảm thấy điều đó thú vị nên không từ bỏ mà thôi.

Tùng để Dũng ngủ thêm một lát, dù sao cậu vẫn đang là người ốm. Hôm nay, anh không có tiết nên thoải mái thời gian còn cậu thì đang ốm nên vẫn cần nghỉ học. Anh nghĩ cần nấu cái gì đó cho cậu ăn nên bước ra ngoài.

Ngoài trời lạnh hơn hôm qua rất nhiều, những chiếc áo khoác đã nhanh chóng chiếm lấy vị trí chủ đạo trên con đường. Mọi người dường như cũng đi nhanh hơn trước cái lạnh đầu đông, con đường có vẻ vắng hơn so với hôm trước. Từng đợt gió thổi nhẹ đem theo hơi lạnh từ phương bắc về. Đây chính là cái rét ngọt mang dặc trưng của tiết trời Hà Nội chuẩn bị cho những đợt rét khắc nghiệt sắp tới.

Tùng về đến nhà Dũng vẫn chưa có dậy. Anh nấu cho cậu một bát cháo, món ăn mà Dũng ghét nhất.

Khi anh làm xong thì dù cậu có ốm cũng không được ngủ thêm nữa, anh ta dựng cậu dậy. Nhìn bát cháo bốc khói nghi ngút trước mặt, Dũng ngay lập tức nằm xuống giường, chùm kín chăn. Cậu không thể nuốt nổi nó. Nếu như người bưng bát cháo ấy lên là mẹ cậu thì có thể Dũng sẽ thoát nhưng đây là...

- Tôi đếm đến ba cậu mà không dậy ăn thì đừng có trách tôi!

- Một!

- Hai!

- Phiền qua đi! Ai cần anh làm chứ!

Dũng đành ngồi dậy, mặc dù cậu không muốn một chút nào nhưng cậu sợ nếu không dậy thì anh ta sẽ giở trò và người chết chắc chỉ có cậu thôi.

- Ăn nhanh! Không nói nhiều!- Tùng ra lệnh.

Bát cháo được Tùng làm rất ngon nhưng với người ghét cháo như Dũng thì ăn được một hai miếng đã là rất khó chịu. Ngay từ nhỏ không hiểu sao Dũng đã rất ghét nó. Tối hôm qua, trước sự thúc ép của mẹ, cậu ăn được ba miếng đã khổ lắm rồi. Bây giờ lại phải cho thêm thứ này vào miệng nữa khiến cậu có cảm tưởng như mình đang phải chịu nỗi thống khổ nhất thế gian.

Trước ánh mắt in hình viên đạn của anh ta, Dũng ăn được vài miếng rồi lại để bát cháo xuống. Cậu thà nhịn đói chứ không muốn ăn nó.

- Cầm bát cháo lên ăn tiếp cho tôi! Tôi không muốn thức ăn tôi làm bị bỏ phí đâu.

- Tôi không ăn nổi nữa rồi. Nếu vậy thì anh ăn đi!

- Cậu có chắc không?

Dũng e ngại nhìn anh ta xem anh ta định làm gì. Tùng không nói không rằng, anh bưng bát cháo lên, múc một thìa rồi cho nó tiến về phía cậu.

- Há miệng ra! Nếu không tôi sẽ đút vào lỗ mũi cậu đó!

Nhìn khuôn mặt đáng sợ của anh ta, Dũng như một con cún con ngoan ngoãn vâng lênh chủ nhân, há miệng ra ngay lập tức. Cậu nhăn nhó cho miếng cháo đó trôi xuống dạ dày.

- Tự ăn tiếp đi. Cậu không phải trẻ con và tôi cũng không phải bảo mẫu nên hãy biết mình phải làm gì.

Dũng xác định số phận của mình nên ngoan ngoãn vâng lời, nhắm mắt lại, cắm đầu cắm cổ, nhanh chóng giải quyết bát cháo đó. Cậu hiểu dù ở phương diện nào anh ta cũng có thể áp đảo cậu và sẵn sàng cho cậu một hình phạt nào đó mà chỉ anh ta mới nghĩ ra nếu cậu không nghe lời. Trước mắt chưa thể làm gì anh ta nên cậu đành nhẫn nhịn, khi nào có cơ hội sẽ phục thù.

- Uống thuốc nhanh lên đi!

Rút kinh nghiệm cho lần trước, cậu ngoan ngoãn uống thuốc, để anh ta biến càng nhanh càng tốt. Chẳng phải mẹ cậu nói sáng nay mẹ cậu sáng nay sẽ về sao, anh ta sẽ nhanh chóng rời khỏi đây thôi.

Tùng mang bát cháo của Dũng xuống rửa. Xong việc, anh cầm tờ báo vào phòng cậu, kéo chiếc ghế ra phía cửa sổ và bắt đầu đọc.

Dũng thấy anh ta rất bình thản, không có cử chỉ hay hành động nào cho thấy anh ta sẽ về ngay cả. Cậu than thầm cho số phận mình: "Mẹ ơi! Mẹ đang ở đâu? Mẹ nỡ giao con cho lang sói sao?"

Dũng không biết làm gì cả, nhìn mặt anh ta cậu đã đủ thấy khó chịu, cục tức ở cổ họng không sao xuôi xuống được. Dũng cũng không thể ngủ vì từ hôm qua đến giờ cậu đã ngủ quá nhiều rồi. Con người đó bao giờ mới đi đây, mẹ cậu bao giờ mới về.

- Sao bây giờ mẹ tôi vẫn chưa về vậy?- Kìm nén không nổi nữa, Dũng đành hỏi vậy.

Cậu muốn tôi về chứ gì? Sao không hỏi luôn bao giờ tôi sẽ về?

Anh ta nói vậy khiến Dũng cứng lưỡi không biết phải trả lời thế nào cả. Điều đó chọc đúng ước muốn lớn lao của cậu lúc này nhưng để hỏi trắng ra như vậy thì cậu chưa có dám.

- Mẹ cậu gọi điện báo đến đầu giờ chiều mới về nên cậu hãy ở yên đấy cho tôi. Bữa trưa hôm nay tôi sẽ chuẩn bị, cậu nên chuẩn bị bụng trước đi.

Thế rồi anh ta tiếp tục chăm chú vào tờ báo, không để ý gì đến cậu nữa. Dũng ấm ức vô cùng, một bữa sáng của anh ta cậu đã đủ thảm thêm bữa trưa mà anh ta làm cho vài món cậu không bao giờ ăn nữa thì cậu chỉ có đường về chầu Diêm Vương. Đến giờ phút này, cậu mới thấy mẹ quan trọng như thế nào và mong mẹ cậu về biết bao nhiêu.

- Cậu dự định thi trường đại học nào?- Tùng bất ngờ quay sang hỏi.

- Tôi thì thi được cái gì chứ. Mặc cho ông trời đưa đến đâu thì đến.- Dũng hờ hững trả lời.

- Đúng là con người không chó chí tiến thủ gì cả!

Kết thúc cuộc trò chuyện với ba lời ngắn ngủi, Dũng quay mặt vào trong, cố gắng đi vào giấc ngủ, Tùng thì thấy đã gần trưa rồi, nên anh xuống dưới nhà chuẩn bị bữa trưa.

Đang say sưa giấc nồng thì Dũng choàng tỉnh: "Ở đâu mà thơm vậy?". Cái mũi của cậu bị mùi thức ăn từ dưới nhà đưa lên đánh thức kéo theo cái bụng của cậu cũng đang biểu tình đòi nạp năng lượng. Dù bị ốm, người ốm thì hay đắng mồm đắng miệng không muốn ăn thứ gì, nhưng Dũng vẫn theo mùi thơm đó mà lần xuống dưới bếp.

- Tôi tưởng cậu sẽ ngủ luôn không cần ăn chứ?

Tùng nói khi cậu vừa đặt chân vào bếp. Anh biết chắc rằng với tay nghề nấu nướng của mình, cậu không bị đánh thức mới là chuyện lạ.

Dũng thì choáng vì bàn ăn được anh ta bày sẵn. Trên đó toàn là những món ăn cậu thích và trông nó thì vô cùng hấp dẫn. Chỉ nhìn thôi cậu cũng đủ biết nó sẽ ngon đến độ nào. Có điều cậu vẫn đang băn khoăn không biết tại sao anh ta lại biết cậu thích ăn những món gì mà chuẩn bị.

- Mau ngồi xuống ăn đi! Cậu đứng đó thêm một lúc nữa có khi tôi phải đi lau nhà đó.

Dũng tức đen mặt vì câu nói của anh ta, cậu thừa biết anh ta nói vậy tức là bảo cậu thèm ăn nhỏ dãi ra. Nhưng cậu cũng phải công nhận một điều, nó quá hấp dẫn với cậu. Vì thế không để chút tự ai cá nhân kìm hãm, Dũng lập tức ngồi xuống bàn và ăn. Cậu hiểu rằng không ăn là dại, chẳng mấy khi có cơ hội được ăn ngon như vậy.

Thực ra Tùng đâu biết Dũng thích ăn món gì nếu không phải mẹ cậu gọi về nói cho anh, Dũng ăn được những gì và không ăn được những gì. Lúc đầu anh định làm mấy món mà cậu không thể ăn nổi cho cậu tức chơi nhưng nghĩ lại thì cậu đang bị ốm nên được chăm sóc tốt một chút.

Dũng một lần nữa cắm đầu cắm cổ ăn. Nếu như lúc sáng là cắm đầu ăn cho thật nhanh để xong lần thì bây giờ là vì nó quá ngon, cậu có cảm giác nếu không ăn nhanh thì sẽ không còn cơ hội nữa. Mặc dù đang ốm, nhưng Dũng có cảm giác đây là bữa ăn ngon nhất trong đời cậu.

Tùng ngồi nhìn Dũng ăn mà thấy buồn cười, bỗng nhiên anh lại nảy ra ý đinh chọc tức cậu cho vui:

- Cậu không sợ tôi bỏ thuốc vào đó hại cậu sao?

Đôi đũa đang gắp thức ăn lia lịa trên tay Dũng chợt ngừng hai, ba giây rồi lại tiếp tục công việc cũ. Cậu nghĩ rằng hạ thuốc độc hại chết mình thì anh ta không dám nên chẳng có gì đáng lo ngại cả.

- Bỏ thuốc độc giết cậu thì đương nhiên tôi không dại gì mà làm vì như vậy tôi là người chịu tội. Nhưng cậu không sợ tôi cho thứ gì đó khiến cậu bị dị ứng sao. Tôi biết danh sách các món ăn khiến cậu dị ứng dài cả trang giấy đó chứ.

Nhìn ánh mắt gian tà của anh ta Dũng thấy thật nguy hiểm, anh ta có thể làm vậy lắm chứ. Trước nay anh ta đâu có ưa gì cậu mà lại chuẩn bị cho cậu một bữa ăn ngon như vậy. Cậu ăn xong có bị làm sao anh ta có thể dễ dàng chốn tội vì anh ta nói rằng anh ta không biết. Đôi đũa trên tay Dũng đã bị bỏ hẳn xuống, cậu ngồi đần mặt, thú thực với con người gian xảo này, cậu không biết đường nào mà đối phó.

Anh nhìn khuôn mặt thẫn thờ, sợ hãi của cậu mà nhịn không nổi, phá lên cười:

- Ha Ha Ha! Cậu yên tâm đi. Lúc đầu tôi cũng đinh như vậy nhưng nghĩ lại cậu đang bị ốm nên thôi. Lần sau thì hãy cẩn thận nhé!

Khuôn mặt cười của anh ta đúng là thứ đáng ghét luôn làm cậu tức nổ khói cậu, kiểu gì anh ta cũng có thể trêu chọc cậu được, Dũng ước rằng mình có thể trên cơ anh ta một lần nhưng bây giờ vẫn chưa được. Tức giận như vậy nhưng Dũng vẫn không để thời gian uổng phí, cậu tiếp tục vào sự nghiệp chính là giải quyết bàn ăn đó.

Rất nhanh chóng, Dũng đã cho cả bàn ăn đi sơ tán vào trong bụng cậu không để chừa lại chút gì. Người thu dọn đương nhiên là Tùng, Dũng lúc này chỉ ngồi yên tại chỗ vì cái bụng của cậu đã căng ra vượt mức. Cậu thấy anh ta làm món ăn cậu ghét đã làm cho cậu khó chịu nhưng anh ta làm món ngon lại càng khó chịu hơn vì hiện tại cái bụng đang kêu gào vì cậu bắt nó làm quá tải.

Tùng dọn dẹp xong một lát thì mẹ Dũng về nên anh cũng nhanh chóng ra về. Lúc anh ta ở đây, Dũng chỉ mong cho anh ta biến đi càng sớm càng tốt nhưng hiện tại cậu lại thấy luyến tiếc một điều gì đó không tên khi nhìn thấy anh ta ra về.