Chương 7: Thẻ nhiệm vụ cuối cùng của ngày

Nếu như bọn họ không tách ra, có thể hai người đều không có tiến bộ.

"Đang suy nghĩ cái gì?"

Giọng nói của người đàn ông kéo Nguyễn Đường trở về hiện thực, cô ngẩng đầu nhìn anh, "Không có gì."

"Nếu không buồn ngủ, có muốn ra ban công ngắm trăng không?"

"Đêm nay ánh trăng rất đẹp."

Nguyễn Đường xoa xoa huyệt thái dương, ừ một tiếng.

Cô vén chăn xuống giường, xỏ dép định đi ra ngoài.

"Cô Nguyễn."

Hạ Thời Tự gọi cô.

Nguyễn Đường quay đầu lại, anh đến gần khoác một chiếc áo ngủ thật dài lên người cô.

"Bên ngoài có thể hơi lạnh."

"Cảm ơn."

Anh vẫn rất chu đáo.

Nguyễn Đường thầm thở dài dưới đáy lòng, nếu anh có thể khắc chế du͙© vọиɠ của mình thì vẫn là một người bạn đời vô cùng tốt.

"Đi thôi."

——

Ban công ngoài trời.

Nguyễn Đường vịn lan can, thoải mái ngắm trăng trên trời.

Ngắm trong chốc lát, cô nhớ tới mình đang ghi hình tiết mục, không thể tẻ nhạt, vì vậy cô nghiêng mặt cười làm sinh động bầu không khí: "Thầy Hạ, anh có thể giúp tôi chụp một tấm không?"

Hai chữ "chụp ảnh chung" còn lại bị ánh mắt nóng rực của người đàn ông cắt đứt.

Bởi vì Nguyễn Đường mới phát hiện, Hạ Thời Tự vẫn luôn nhìn mình, dường như không nhìn trăng.

Bốn mắt nhìn nhau, trong chớp mắt bốn bề yên tĩnh.

"Muốn chụp ảnh?"

Nguyễn Đường mơ hồ gật đầu, "Ừm."

Hạ Thời Tự trở về lấy điện thoại di động, sau khi trở về giúp cô chụp vài tấm ảnh.

"Làm sao để gửi cho em?" Anh hỏi.

Nguyễn Đường sửng sốt, khóe mắt liếc đến anh quay phim, trả lời: "Wechat."

"Trở về thêm."

"Ừm."

Đóng cửa ban công, trở về phòng.

Nguyễn Đường lấy di động ra, quét mã kết bạn của Hạ Thời Tự.

Wechat của anh vẫn là cái cũ, avatar và tên cũng không thay đổi.

Nguyễn Đường nhận ảnh, không hiểu sao lại buồn ngủ, cô cởϊ áσ ngủ dày bên ngoài treo vào tủ quần áo.

"Tôi muốn đi ngủ." Cô nói.

Những lời này tương tự như lời kết thúc quay hình, sau khi khách mời ngủ, người quay phim sẽ đi ra ngoài, để lại camera cố định tiếp tục quay.

"Thời gian còn chưa tới." Hạ Thời Tự chỉ chỉ thẻ nhiệm vụ trên tủ đầu giường, "Hơn nữa, nhiệm vụ còn chưa làm xong."

"Còn có nhiệm vụ?"

Hạ Thời Tự gật đầu, "Bọn họ cho tôi ba tấm thẻ nhiệm vụ."

Ngày đầu tiên để làm quen là chính, nhiệm vụ đáng lẽ rất ít. Nguyễn Đường không biết tại sao Lâm Tĩnh lại thay đổi như vậy, cô ngáp một cái, đi qua lật tấm thẻ nhiệm vụ cuối cùng.

Trên tấm thẻ có ghi:

Chọn một trong ba cách để tăng cường tình cảm: (1) Nhìn nhau 30 giây

(2) Ôm nhau một phút

(3) Hôn nhau 90 giây

Nguyễn Đường trừng to hai mắt.

Tổ tiết mục có điên không? Làm sao lại chơi lớn như vậy? Chẳng lẽ bởi vì mấy vị khách quý nổi tiếng đã rời khỏi cho nên cố ý dùng phương thức này để mở màn?