Chương 24: Triền miên

Môi hôn tách rời, một sợi tơ trong suốt kéo dài giữa hai khuôn miệng đầy ám muội, Lãnh Thần nâng đầu lên chỉ để ngắm nhìn thật kỹ vẻ mặt hốt hoảng dưới sự tấn công của anh dần trở nên mơ hồ, đôi mắt đẹp trợn tròn bị sự thân mật đến ngột ngạt làm cho si mê, không có cách nào chống cự, cũng không muốn chống cự.

Hai ánh nhìn chạm nhau, một tràn đầy du͙© vọиɠ không che giấu một khao khát mãnh liệt được yêu thương, sự chấp thuận của Tiểu Mặc như một mồi lửa châm lên, phút chốc lửa dục cháy bừng bừng, thiêu rụi mọi nghi ngờ và lo sợ. Trên chiếc giường nệm dày êm ái, trong tấm chăn mềm mượt như nhung, cái ấm của chăn gối và nhiệt độ cơ thể đối lập với cái lạnh lẽo của mùa đông, của màn tuyết đang rơi mỗi lúc một dày bên ngoài cửa, khiến cho kí©h thí©ɧ tăng lên đến tột đỉnh.

Môi của người đàn ông một lần nữa dán lên đôi môi anh đào e thẹn của thiếu nữ, lật người để cả hai đều nằm trên giường, thân thể thon thả được đôi tay mạnh mẽ quấn lấy, siết vào lòng, hai cái đầu cùng đặt trên một chiếc gối, gần gũi khó tả, môi lưỡi vì thân mật mà tiến vào càng thêm sâu, quấn quít không rời lại thêm vào mấy phần mị hoặc.

Tiếp xúc thế này quá đỗi sâu lắng, quá đỗi dịu dàng, quá đỗi yêu thương, trong một khoảnh khắc khiến Tiểu Mặc thấy không chân thật, muốn đưa tay ôm lấy nhưng thân thể bị bá đạo khóa chặt, không thể cục cựa, chỉ đành thổ lộ tâm tình bằng cách nhắm chặt mắt, cảm thụ yêu thương trên môi, rồi cùng với bao nhiêu là nhung nhớ và khát khao đến tuyệt vọng, cô tựa như dùng cả sinh mạng, thành tâm đáp lại.

Nụ hôn này không biết đã kéo dài bao lâu, có thể đã qua mười ngày đầy nắng, cũng có thể chỉ mới nửa tiếng đồng hồ, chỉ biết đến khi rời ra môi của Tiểu Mặc đã hơi sưng đỏ vì ma sát, hai má cũng đỏ, hơi thở phả vào nhau khiến cho cả hai trái tim lỗi nhịp, từ đôi môi đào buông lơi những âm thanh đứt quãng: "... bác sĩ... bác sĩ...", lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, mỗi lần thốt lên là mỗi lần đôi mắt nhìn anh thêm ngập nước, âm thanh cuối cùng vỡ òa, mang theo xúc cảm hạnh phúc lại như cầu xin, thân thể mềm nhũn, vòng tay Lãnh Thần ôm ấp bảo bối nhỏ, lắng nghe những âm thanh còn rung động hơn cả những lời nỉ non trong hoan lạc, ánh đèn nhờ nhờ chiếu xuống lên khuôn mặt non nớt, thần thái si mê và phụ thuộc đong đầy trong ánh mắt mơ màng và hai cánh đào hé mở, anh nhất thời cảm thấy linh hồn mình run rẩy.

Lật người, lần nữa vươn đầu xuống chặn lại âm thanh khiến người ta miệng khô lưỡi khô, lần nữa đắm chìm, mυ"ŧ mát thật lâu, nụ hôn bắt đầu di chuyển, xuống cái cằm thon thon, lả lướt đến cái cổ nõn nà, chầm chậm liếʍ mυ"ŧ, thong thả gặm cắn, đến khi âm thanh nức nở không sao kìm chế nổi bật ra, làn da cổ đây đó những dấu hôn đỏ tươi mới chịu dừng lại, nhưng không phải buông tha, tiếp tục xuống đến hai bên xương quai xanh lộ ra dưới lớp áo ngủ lụa màu hồng, lặp lại chuỗi động tác triền miên, không ngừng tạo ra thêm dấu ấn, hài lòng nhếch cong khóe môi khi nghe thấy tiếng thở dốc rêи ɾỉ ngây thơ mà trần trụi.

Dây áo ngủ mỏng manh bị tụt xuống, áo bị kéo lên, bên dưới không có áσ ɭóŧ, quần ngủ lụa cũng mơ màng bị kéo xuống, bên dưới cũng không có qυầи ɭóŧ. Lõa thể kiều diễm bại lộ trước đôi mắt mà mỗi giây lại thẫm đi của người đàn ông, từng hơi thở thoát ra càng thêm nóng rực, giống như một con sói đói đã lâu đứng trước miếng mồi tươi rói rỉ máu, xung quanh mọi thứ đều trở nên mờ nhạt, chỉ có cảnh trước mặt là tối quan trọng, có thể đốt lên những du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất. Thèm khát cắn xé người đàn ông như địa ngục, nhưng trong lòng càng nôn nóng, động tác càng từ tốn, chuỗi hôn vừa tạm ngừng được tiếp tục, làn da hơi nhô lên bên dưới xương quai xanh, bầu ngực trắng tròn, đầu nhũ non nớt hồng phấn run rẩy nhô cao vì lạnh, hoặc là vì bị nhìn chòng chọc bởi ánh mắt tà mị, thoạt trông rất đáng thương, thế nên nhanh chóng được ngậm vào, hai khỏa tròn tròn lành lạnh được khoang miệng nóng ấm bao bọc, vuốt ve, đầu lưỡi gẩy gẩy, hàm răng khẽ cà qua cà lại, chẳng mất bao nhiêu thời gian liền dựng đứng, cái miệng đói khát dời sang bên còn lại, tiếp tục yêu thương tương tự, hai núm nhỏ đều dựng đứng, chủ nhân của chúng co giật, âm thanh kiều diễm nức nở tràn ngập trong căn phòng mờ tối:

"... a... a... ưʍ..., bác sĩ... ưʍ..., xin đừng cắn em mà... a.... đau... ưʍ...aaaaaa...bác sĩ..."

Không mảy may động lòng, tiếp tục di chuyển, hai bầu thịt nặng trĩu bên dưới bị cắn như trừng phạt, đến phần da thịt giữa hai bên xương sườn, môi lưỡi rê từ đó đến vùng bụng dưới nhạy cảm, rồi lại từ bụng dưới bị siết lại căng cứng rê lên, mang theo một đường ẩm ướt, lại từ giữa hai xương sườn đi xuống, vừa di chuyển vừa cắn loạn, khiến thân thể ai đó lại co giật liên hồi, rêи ɾỉ không ngừng. Lần này không đi lên nữa, răng môi di chuyển xuống hông, xuống cặp đùi thon thả, bàn tay như thép nguội giữ chặt cặp đùi run bần bật toan khép lại, không cho phép kháng cự, toàn bộ cảnh xuân bại lộ trước ánh nhìn của sói. Lãnh Thần quan sát nơi tư mật chuyên tâm đến mức khiến cho bé con của anh xấu hổ nhắm tịt hai mắt, bật khóc, bàn tay vươn ra muốn che lại nơi u cốc trước ánh mắt đói khát tham lam, có điều chuyện ấy là không thể nào. Lãnh Thần ngồi thẳng người dậy, một tay giữ chặt bên đùi không cho cô động đậy, một tay tháo cà vạt xuống, khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm đối lập với biểu cảm đáng thương của Tiểu Mặc, ngang tàng đến câu hồn đoạt phách. Trong khi cô vẫn còn ngẩn ngơ, hai cổ tay mảnh mai đã bị cà vạt trói lại, đặt lên trên đầu, đến khi nhận thức được tình cảnh của mình đã là quá muộn màng, đáng sợ quá, người đó sao bỗng dưng trở nên đáng sợ quá! Những giọt nước mắt lã chã rơi xuống hai gò má, môi dưới bị cắn chặt, nhưng một chút cũng không khiến anh động lòng, lùi xa ra khỏi khuôn mặt đẫm nước mắt, đôi môi mỏng hạ xuống bắt đầu công thành, lướt từ vùng đùi trong rất sát với nơi tư mật, tham lam liếʍ mυ"ŧ, rong ruổi mãi đến bàn chân ngọc ngà đang căng như dây đàn, anh hôn lên mu bàn chân cô, dịu dàng gỡ từng ngón chân đang quíu cả lại vào nhau rồi ngậm vào, một tiếng thét nho nhỏ từ đầu giường:

"... a... a... không.... không... bẩn, bẩn lắm, đừng mà...chú...a... a... a... huhuhu... đừng mà...Á!" - thân thể quằn quại nỗ lực để đẩy người nào đó ra, ngón chân liền bị cắn một cái.

Vô phương phản kháng, không còn cách nào đành phải chấp nhận thuận theo, tiếp đó, mắt cá, lòng bàn chân đều được hôn qua. Đến khi hai đôi môi một lần nữa chạm vào nhau, hai má Tiểu Mặc đã muốn nhỏ ra máu, giọng khàn khàn khẽ gọi: "...bác sĩ... ưʍ... em..." giữa khoảng cách ngắn ngủi của những lần chạm, cô được khẽ khàng đáp lại bằng một giọng trầm khàn không kém: "Sao thế bé con?", hỏi sao thế nhưng lại chẳng cho người ta có cơ hội trả lời.

Tay trái anh đỡ lấy cổ cô, môi hôn vẫn giữ nguyên, tay phải lại dịu dàng vuốt ve thân thể ngọc ngà mà anh vô cùng vừa ý, bé con của anh thật nhạy cảm, nơi nào bàn tay của anh lướt qua, cơ thể cô đều có phản ứng thật mạnh, đến khi bàn tay kia không kiêng nể gì luồn vào giữa hai chân khép hờ, tiến vào vùng cấm, cả người Tiểu Mặc giật nảy, theo bản năng muốn ngăn cản nhưng nụ hôn càng thêm dữ dội khiến cô tê liệt, đôi tay bị trói, vòng trói không chặt để tránh cho cô bị thương nhưng nút thắt cơ bản không thể tụt ra, cô còn có thể làm gì khác ngoài thuận theo đây? Tiểu Mặc há hốc, rùng mình tiếp nhận kɧoáı ©ảʍ như lũ quét triều dâng.

Nơi tư mật thật nóng, vị trí thật hoàn hảo, những sợi xoăn xoăn thưa thớt mảnh như sợ tơ, sẽ không gây cản trở gì đến việc một chút nữa thôi anh sẽ đến để yêu thương nơi này. Ngón tay giữa luồn qua lớp lông mượt mà, tiến vào hai bên cánh bướm, chạm đến cánh cổng vào thiên đường, đúng như đã tưởng tượng, nơi đó của cô đã ẩm ướt, ẩm ướt đến tận hạt ngọc bên trên khiến anh cực kỳ thỏa mãn.

Môi hôn tách rời, bàn tay to dày áp lên toàn bộ vùиɠ ҡíи, ngón tay hữu lực chạm vào hạt ngọc, vuốt ve một lúc liền bắt đầu dùng lực ra sức bắt nạt, đè mạnh, xoay tròn, tiếng thét đứt đoạn, sự tàn nhẫn đột ngột của anh làm một ít dịch nơi huyệt nhỏ rỉ ra, cô gái ngây thơ chưa tình trải qua tình trường bị sói xảo quyệt hoàn toàn điều khiển, động tác dưới hạ thân càng lúc càng thêm dữ dội, kɧoáı ©ảʍ cuộn dâng, hoàn toàn nhấm chìm cô, hơi thở rối loạn trong những tiếng rên: "... ưʍ... ưʍ... ưʍ... bác sĩ... ha... ha...em... em... em không... á... không chịu... nổi...". Toàn bộ biểu cảm ý loạn tình mê của cô đều lọt vào trong mắt, người nào đó không hề xấu hổ mà còn tự mãn không thôi, cúi đầu mỉm cười, giọng nói êm như nước, ngón tay độc ác nhấn một cái thật mạnh khiến người dưới thân lại thét lên, triệt để mất kiểm soát:

"Sao thế, bé con? Không thoải mái sao?" - nụ cười như thiên sứ, lại như sứ giả từ địa ngục.

Tiểu Mặc nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi con ngươi tràn ngập ý cười, lõa thể, động tình, mất cả tự trọng, những lời nỉ non vang vang bên tai sao thế, sao thế bé con, không thoải mái ư, không thoải mái ở đâu nào, nói cho bác sĩ của em nghe nào, đau ở đâu...

Ngọt ngào, dịu dàng, như đang vỗ về một đứa trẻ, hoàn toàn trái ngược với hành động của bản thân, Tiểu Mặc khổ sở đến không nói nên lời mà vô thức hãm sâu, anh thật độc ác! Cô nghiến răng thầm mắng, biểu cảm lại chìm sâu trong du͙© vọиɠ, cảm nhận được người dưới thân sắp không chịu nổi, anh nhanh chóng dừng tay, đêm nay vẫn còn dài, dù kết quả có thế nào, bọn họ cũng không thể quay đầu.

Ngón tay giữa xoa xoa hạt ngọc giờ đã sưng to vì bị anh chà đạp, luyến tiếc khẩy khẩy thêm vài cái rồi mới lướt đến thăm u cốc, nét cười càng đậm, nơi đó của cô vài phút trước mới hơi ẩm ướt, giờ đã biến thành lầy lội, ga giường bị thấm ra một mảng to. Ngón tay quẹt một cái, thiếu nữ cong người phản ứng mãnh liệt, một dòng nước ấm chầm chầm chảy ra, không một giây chần chừ, anh cúi xuống, đem toàn bộ dâʍ ŧᏂủy̠ nuốt vào.

"ÁAAAAA!!!" - tiếng la chói tai òa ra ngay vào lúc âʍ ɦộ và môi lưỡi tiếp xúc nhau, theo phản xạ khép hai đùi lại, vừa khéo kẹp luôn cả đầu người đàn ông vào trong.

"Mặc Mặc rất thích sao?" - giọng nam trầm khàn dù hơi ồm ồm vì phát ra từ giữa hai chân cô, tia đùa bỡn vẫn rõ ràng. Không có tiếng trả lời nào, thiếu nữ nghẹn một bụng tức cắn môi, rõ ràng bây giờ cô nói thích hay không thích đều không được, chân cũng thế, mở không được, mà không mở cũng không được.

Lãnh Thần chiếm tiện nghi, thừa thắng xông lên, vươn lưỡi dịu dàng liếʍ một vòng quanh huyệt nhỏ, sau đó đầu lưỡi tiến vào bên trong, bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ, không ngừng ra vào đâm thọc.

"... ưʍ... ưʍ... ưʍ..." - không muốn cho ai đó được thỏa mãn vì điều khiển được mình, Tiểu Mặc cắn chặt môi, cật lực ngăn cản từ miệng mình phát ra âm thanh hư hỏng, nhưng khi cái lưỡi không xương kia không được như ý, liền không vui thọc mạnh vào u cốc, chà lưỡi lên những bức tường thịt ngoài rìa và bên trong, chỉ cần là nơi có thể với tới đều bị lướt qua. Kɧoáı ©ảʍ xông thẳng lên cột sống, nơi tư mật chính mình còn chưa từng chạm qua vì lý do nào khác ngoài vệ sinh cá nhân, giờ bị người ngang nhiên khai phá, mức độ đả kích không thể miêu tả bằng lời, cuối cùng vẫn là phải chịu thiệt thả ra môi dưới, uất ức nức nở:

"Aaaaaaaa...huhu... aaaaa.... xin chú... xin chú... mạnh quá... huhu... a... a... em, em điên mất... aaa... tha cho em... tha cho em... em phát điên mất... không chịu nổi... " - đầu bật ngửa ra sau, một nhóm cơ nào đó mà trước giờ phút này không ai biết tới sự tồn tại điên loạn co thắt, từ từ, một dòng nước ấm từ trong u huyệt chảy ra, trong suốt, bị cái miệng tham lam ừng ực hút cạn.

Khỏi phải nói đến tâm trạng trên mây của Lãnh Thần, bé con của anh vì một màn khẩu giao của anh mà đã lêи đỉиɦ, cơ thể nhạy cảm đến thế quả đúng là vưu vậy, nếu còn hơn thế..., say sưa hút cạn đến giọt mật tình cuối cùng, khi môi anh tách ra, cái miệng nhỏ trước mặt còn khe khẽ mở ra đóng vào theo từng nhịp thở của chủ nhân, đáng thương hề hề.

Động tác đóng mở của huyệt nhỏ cứ như đang cầu xin, như không muốn rời xa anh chút nào. Ngón tay trỏ bất tri bất giác như bị thôi miên chạm vào, quẹt lấy một giọt mật chót đang rỉ ra, thân thể co giật, tiểu huyệt cũng co giật theo, anh đưa ngón tay ẩm ẩm lên mũi, một cỗ mùi hương mơ hồ dễ chịu, đây là dâʍ ɖị©ɧ của Tiểu Mặc, là chất lỏng vì anh mà chảy ra, làm trơn mượt con đường để chuẩn bị chào đón anh xâm nhập.

Ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng tách tiểu huyệt ra, Tiểu Mặc hít sâu một hơi, bên trong là tầng tầng lớp thịt, có lẽ là màu hồng giống với màu nhũ hoa của cô. Lãnh Thần chồm người, cởi bỏ áo sơ mi rồi nằm lên giường, cởi trói cho bảo bối, giờ phút này anh đã biết chắc chắn cô không có khả năng cự tuyệt anh, không việc gì phải lo lắng nữa. Xoa xoa hai cổ tay hơi ửng đỏ, quàng tay ôm lấy cô dán vào mình, làn da cơ thể lần đầu tiên tiếp xúc, bao nhiêu giận hờn và trêu ghẹo từ nãy đến giờ phút chốc bay biến, tấm mền lụa che đi cảnh xuân bên dưới, chỉ chừa lại hai cái trán tựa vào nhau, hôn nhau.

Lãnh Thần vừa hôn vừa quan sát Tiểu Mặc, bị bắt nạt mấy lần, sắc đỏ trên má cô vẫn chưa tan hẳn, mí mắt sưng lớn hơn một chút, lông mi quẹt lên má anh còn vương hơi nước, ở bên dưới, thân thể áp sát không một kẻ hở, hai gò bồng đào nũng nịu dán lên ngực anh. Không thể tin nổi chỉ mới có vài tiếng trước thôi anh vẫn còn có ý nghĩ tìm cách rời xa cô, mấy tiếng sau liền cùng nhau làm những chuyện thân mật đến mức này.

Bàn tay anh đang đặt trên lưng Tiểu Mặc vuốt ve từ từ đi xuống, trên một bên mông nhỏ tròn lẳn, bóp mạnh. Hơi thở cô gần như ngay lập tức trở nên rối loạn, nỏng hổi phả vào mặt anh, rồi bị anh nuốt trọn. Tiểu Mặc dù đêm nay bị anh đối xử thô bạo, đùa bỡn và tự tiện, cô vẫn cho phép anh tiếp tục, vẫn cho phép anh ôm vào lòng, tùy ý đυ.ng chạm, tùy ý anh hôn, chỉ một nụ hôn này dường như đã có thể khiến cô tha thứ cho sự vô liêm sỉ của anh, cũng khiến cho tảng đá trong lòng anh triệt để rơi mất.

Những lời sỉ nhục, thậm chí là một cái tát, lời li biệt mãi mãi với biểu cảm ghê tởm đã bao lần xuất hiện trong tưởng tượng của anh đã không xuất hiện trong đêm nay, dù chỉ là một cái bóng.

Khi đôi môi của cô hé mở, gọi anh bằng hai từ đơn giản mà tràn ngập tín ngưỡng ấy, anh thật sự vô cùng biết ơn ông trời đã không khiến cho cô ghét bỏ anh, còn chấp nhận và, kinh ngạc thay, đáp lại những du͙© vọиɠ thấp hèn của anh. Hai chữ hạnh phúc tưởng như xa vời vô tận trong kiếp này bỗng chốc nở bùng trong tim. Khi một lần nữa đáp lên cánh môi xinh đẹp ấy, hơi ấm đang cảm nhận trong vòng tay, những ậm ừ nũng nịu trong cổ họng tinh xảo mỗi lần môi lưỡi giao triền, anh vẫn gợn lên một nỗi sợ hãi rằng tất cả đều chỉ là một giấc mơ hoang đường.

"Tôi yêu em, bé con." - giọng anh vô cùng khẽ khàng giữa những khoảng dừng ngắn ngủi nhưng vẫn nghe rõ mồn một trong căn phòng tĩnh mịch.

Sự nhiệt tình của người trong lòng hơi dừng lại, ánh mắt trong veo đăm đăm nhìn anh, thời gian trôi đi dường như đã cả vạn năm:

"Yêu em, như thế nào?" - giọng nói thỏ thẻ mà rành mạch rõ ràng.

"Yêu như một đứa trẻ sao?"

"Không phải."

"Vậy thì, yêu như một người bệnh?"

Anh bật cười lắc đầu: "Không phải."

Gương mặt cô co rúm trong một nỗi đau mơ hồ: "Có phải, là thương hại không, cảm thấy có lỗi?"

Không phải là chưa từng nghĩ qua, tuy nhiên anh không vội trả lời, cúi xuống hôn.

Nhưng Tiểu Mặc hoàn toàn bất động.

Anh không nhượng bộ, quyết tiến hành một nụ hôn cho bằng được, hai chân mày của Tiểu Mặc chau lại thật chặt, đợi mãi cũng không có được câu trả lời, chỉ có một người kiên định hôn cô, cuối cùng, cô vẫn là người chịu thua. Người ta thường nói, trong một mối quan hệ, người đầu tiên cúi đầu sẽ mãi mãi phải cúi đầu, quả nhiên không sai.

Lại một nụ hôn thật dài.

Đến khi buông ra vì thiếu khí, cả hai đều thở hổn hển, Lãnh Thần cúi xuống, cắn thật mạnh vào môi cô:

"Đau không?"

"Đau!" - Tiểu Mặc ấm ức.

"Tôi cũng đau, khi đã rời xa em." - Lãnh Thần thì thầm, mổ thêm một cái dịu dàng lên môi cô.

Đôi mắt to tròn ngẩn ngơ.

"Ba năm, đối với em dài chừng nào, thì đối với tôi cũng vậy."

Đôi mắt to tròn tiếp tục ngẩn ngơ.

"Tôi yêu em." - anh thở dài, lại hôn xuống.

"Tôi là một người đàn ông gần bốn mươi, dám cả gan yêu một bé con nhỏ xíu... " - nụ hôn sâu hơn rồi dừng lại, Lãnh Thần khẽ dịch người ra sau, rũ mắt, né tránh ánh nhìn như sáng rực trong đêm. Nhưng Tiểu Mặc nâng người đưa tới, nằm xuống, da thịt một lần nữa áp sát lại như ban đầu, nhưng ánh mắt vẫn rất kiên quyếtBàn tay anh vươn lên, luồn vào khe hở giữa cái má mịn màng và gối nằm, ngón cái xoa xoa làn da, cảm giác thật tốt.

"Tôi đã chính tay hủy hoại gia đình em, như cách mà gia đình em hủy hoại gia đình tôi, khi tôi phát hiện mình yêu em..." - anh rướn người tới để hôn lên trán Tiểu Mặc, siết cô lại gần anh hơn.

Khi nói tiếp, giọng anh đã hơi nghèn nghẹn:

"Tôi sợ mình có lỗi với cha mẹ, rằng họ sẽ tuyệt đối không tha thứ nếu như tôi lại đem lòng yêu con gái của kẻ thù, cho dù bằng cách nào đó họ bỏ qua, tôi cũng e sợ rằng em sẽ không bao giờ chấp nhận..."

Một sự im lặng khó xử kéo dài, Tiểu Mặc không rời mắt nhìn anh, anh cũng không rời mắt nhìn cô.

"Cho nên cuối cùng, tôi đã lựa chọn không đối mặt." - anh nói, bằng một giọng "chấp nhận sự thật", khẽ gật đầu với vẻ mặt hồ nghi của người đối diện - "Phải, tôi đã trốn chạy, tất cả mọi thứ - ở chung một nhà, ăn chung một giờ, thỉnh thoảng ngủ cùng một giường khiến cho tôi cảm thấy quá sức chịu đựng, nên tôi tự mình muốn giữ khoảng cách với em."

"Vậy bây giờ thì sao?" - giọng Tiểu Mặc vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, sau hồi lặng im thứ hai.

"Tôi hối hận." - giọng người đàn ông giật cục - "Hối hận vì đã làm như thế."

"Vì sao lại hối hận?"

"Bởi vì" - bàn tay xoa xoa lên chiếc má bị đau của cô, ánh mắt buồn bã dần dần biến hóa, trở nên kiên định - "Bởi vì tôi đã nhận ra, Tiểu Mặc, đối với tôi em là điều quan trọng nhất!" - Lãnh Thần nhắm mắt lại, bờ môi anh run run: "Tôi không có cách nào chấp nhận việc người khác có thể tổn thương em... Bé con, em biết không, lúc đó tôi thật sự muốn gϊếŧ người!"

Từ nay tôi sẽ không bao giờ rời xa em nửa bước.

"Thật không" - Tiểu Mặc lắng nghe, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cắn môi, hỏi đơn giản.

"Thật!" - anh trả lời, đơn giản không kém.

Một vòng tay thon gầy vươn lên quàng lên cổ anh, khuôn mặt mỹ lệ dựa vào ngực anh, đôi môi chu lên, đặt vào trái cổ phập phồng, đáp lại gương mặt đông cứng bằng một nét cười dịu dàng:

"Viện trưởng Lãnh à, chú không biết sao? Em thích người lớn tuổi đấy, hai mươi tuổi, khoảng cách hai mươi tuổi đối với em thật là hoàn mỹ, một năm nhiều hơn hay ít hơn, em đều không thích!" - rồi cô chủ động hôn môi anh.

Lãnh Thần sững sờ rồi xúc động, nhìn tiểu bảo bối cam tâm tình nguyện dâng lên hai cánh đào, cảm thấy ngọt lịm đến tận tâm can.

Du͙© vọиɠ lần nữa bùng cháy.

Đảo khách thành chủ, môi lưỡi càn quét, bàn tay từ nãy đến giờ vẫn đặt trên mông nhỏ di chuyển xuống dưới, chỉ dừng lại khi đã chạm vào khe hở, và, không chút ngại ngần, không một lời báo trước, ngón tay chính xác tìm được đường vào u cốc, mạnh mẽ xuyên vào.

Tiểu Mặc trợn mắt há hốc, tiếng thét nho nhỏ mất hút giữa những âm thanh ẩm ướt khi lưỡi và huyệt nhỏ giao triền.