Chương 23: Chiếm đoạt

Mười lăm phút sau khi vào bếp, bà giúp việc lon ton chạy ra phòng khách, trên tay là hai tô cháo thịt bằm bốc khói, ngửi mùi thơm thôi cũng biết là rất ngon. Lãnh Thần và Tiểu Mặc đang ngồi đối diện nhau, một tay anh đang giữ túi chườm lạnh, lăn lăn nhè nhẹ lên má phải của cô, tay kia áp bên má còn lại, Tiểu Mặc đã rất lâu không được chăm sóc như thế, ngượng ngùng không dám nhìn vào mắt anh mà cúi gằm, chằm chằm nghiên cứu cái chân bàn. Bà Tần bước ra vừa đúng lúc giải thoát cho cô khỏi áp lực nặng nề, mà bụng quả thật cũng đã đói meo, sôi ùng ục, Lãnh Thần thấy ánh mắt cô sáng lên, rất thức thời buông tay, cả hai đồng thời xoay ra khỏi tư thế đối mặt nhau, cùng tập trung vào hai tô cháo nóng hôi hổi được đặt xuống bàn.

Loáng cái tô cháo của Tiểu Mặc đã hết sạch, bà giúp việc hớn hở nhận cái tô trống không từ tay cô, lăn xăn đi vào bếp múc thêm, Tiểu Mặc rảnh rỗi, liếc sang Lãnh Thần, thấy tô cháo của anh vẫn còn y nguyên, nhìn lên chạm ngay đôi mắt phượng đang nhìn mình chằm chằm, dù bị phát hiện cũng không hề né tránh, tim sao mà đập nhanh quá!

Chẳng mấy chốc tô cháo thứ hai được mang ra, Tiểu Mặc vội vàng quay đi, lại cắm đầu ăn, nhưng lần này không hiểu sao thấy bớt ngon hơn hẳn, có người ngang nhiên nhìn mình như thế, ăn ngon mới là lạ, cứ thấy sống lưng gai gai, tim run tay cũng run, tô cháo này ăn hết gần hai mươi phút mới xong!

Ăn xong rồi, lau quẹt sơ sịa, Tiểu Mặc rón rén liếc nhìn thêm một lần nữa, người đó vẫn chưa dời mắt đi chút nào! Cô không thể lại né tránh, càng không thể cứ ngồi như trên đống lửa như thế này mãi, chỉ đành đứng lên khẽ gật đầu chào rồi chạy một đường lên lầu vào phòng. Cánh cửa phòng đóng lại, người đứng dựa tường thở hổn hển, chỉ một đường chạy thôi cũng đủ khiến cho cô mệt đến hoa mắt, thật sự cô cũng không biết bản thân sợ hãi điều gì, chỉ là đã rất lâu rồi không ở gần nhau, nói gì đến tiếp xúc thân cận, sự tự nhiên thoải mái trước đây cũng vì khoảng cách mà trở nên xa lạ.

Anh bất ngờ xuất hiện, bảo vệ cô, ban nãy anh ngang nhiên giật túi chườm lạnh của cô, vươn đôi bàn tay dày rộng ôm lấy khuôn mặt ngỡ ngàng, đôi môi mỏng mím chặt, như tức giận lại như lạnh lùng, nhưng thao tác dịu dàng, ấm áp. Không cần rào trước đón sau, không cần giả vờ khách sáo, cũng không cần sự cho phép, giống như trở lại những năm tháng trước kia, khi anh và cô còn là những người thân mật, quan trọng nhất đối với nhau.

Xúc cảm vuốt ve kia như vẫn còn lưu lại hơi thở trên má cô, khiến chúng đỏ bừng, cô nhắm mắt lại và đưa hai tay lên, tự mình phác họa lại cử chỉ gần như yêu thương của người ấy, cảm thấy mình như đang trong cơn say, một cơn say quá đỗi ngọt ngào, không muốn tỉnh giấc. Nhưng rồi cũng phải tỉnh, dù cho có nhắm chặt đến mấy, những giọt mằn mặn vẫn tìm được lối trào ra, cổ họng nghèn nghẹn, mũi cũng cay, cô mở bừng mắt, ép bản thân mình không được si tâm vọng tưởng, không được tham lam, không được ngu xuẩn, mu bàn tay mạnh bạo quẹt quẹt những giọt đọng trên má, trong khóe mắt, cô lao vào trong phòng tắm, xả nước rào rào.

Khi nằm xuống giường đã là gần nửa đêm, tối nay có quá nhiều sự việc khiến người ta sững sờ, càng nhiều hơn những cảm xúc không tên, nước mắt cũng đã chảy đến ba lần, mí mắt hơi sưng sưng, ngày mai chắc chắc sẽ sưng bụp, nhưng dù đến trường cũng sẽ không ai hỏi gì cả, vì e rằng câu chuyện của cô và Lâm Tĩnh sớm đã đến tai của tất cả mọi người rồi. Mệt mỏi rã rời, cô thϊếp đi ngay khi nhắm mắt lại nhưng giấc ngủ cứ không êm ả, những mộng mị lan man xâm chiếm đầu óc, hết cơn mơ này đến cơn mơ khác không có hồi kết. Cứ mãi lang thang trong vô định, cô thấy trống rỗng, buồn đau và tuyệt vọng, muốn thoát khỏi vùng đất xa lạ này nhưng lực bất tòng tâm, ngay lúc cô muốn nằm xuống, buông xuôi tất cả để ngủ một giấc thật dài, không bao giờ tỉnh lại nữa, thì từ sau lưng thổi tới một luồng ấm áp, cô quay đầu để tìm kiếm nguồn gốc của nó thì thấy mình đang được bọc trong một vòng tay ấm áp, người ấy trong mơ dịu dàng siết cô trong vòng tay, hôn lên trán cô, cười dịu dàng. Cô thấy mình như người sắp chết đuối vớ được phao, giây phút được anh ôm vào lòng, tựa như là hơi thở đầu tiên lấy lại sự sống. Những giấc mơ không đầu đuôi dần tan biến, cô an ổn dựa vào lòng anh.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Khi anh nằm lên giường, kéo thân thể yêu kiều kia vào lòng, anh thấy trán của cô nhăn lại, hơi thở rối loạn, hẳn là đang bị những cơn ác mộng quấy rầy.

Mùi hương quen thuộc tỏa ra từ da thịt trắng nõn, nhan sắc xinh đẹp khuynh thành, một bên má lộ ra vẫn còn hằn mấy dấu tay giờ đã hơi tái đi thành những vết máu bầm, Lãnh Thần vươn tay vuốt lên những vết thương khó coi trên cái má mềm mịn, hận không thể gϊếŧ chết thằng nhãi khốn kiếp kia, anh thề trong lòng, tuyệt đối không cho thằng khốn đó được sống một ngày nào yên ổn trong suốt phần đời còn lại.

Tiểu Mặc rục rịch, nhiệt độ ngoài trời đang là âm ba độ, thế mà tấm lưng ngọc ngà và cái trán trơn mịn lấm tấm mồ hôi lạnh, anh rời giường, mở tủ lấy một cái khăn tay nhỏ, thấm ít nước ấm để lau người cho cô. Anh quay trở lại giường, hết sức khẽ khàng, bắt đầu bằng việc lau mồ hôi trên trán, lau cái cổ cao thon thả, rồi luồn tay vào trong cái áo ngủ lụa là, tỉ mỉ lau tấm lưng đến trơn mượt, sau đó đi giặt khăn, quay lại, tiếp tục lau đến đôi tay, nâng niu từng ngón tay mảnh khảnh, lau đôi chân không tì vết, không nhịn được cung kính đặt lên môi hôn lên hai mu bàn chân.

Giặt khăn xong, anh vứt luôn cả cái khăn vào thùng rác như xóa bỏ một bằng chứng tội lỗi, một lần nữa ôm Tiểu Mặc trên giường, đôi chân mày đã giãn ra nhưng vẻ mặt vẫn còn khổ sở, cánh tay anh đang vắt qua eo và bàn tay đang đặt trên lưng săn sóc gồng lên, thu hẹp khoảng cách giữa hai cơ thể. Cô vẫn đang chìm trong giấc ngủ, Lãnh Thần lo lắng cô sẽ tỉnh lại, nhưng cũng vừa hy vọng cô sẽ tỉnh lại, có thể cô sẽ chấp nhận du͙© vọиɠ đáng khinh của anh, cũng có thể cô sẽ ghê sợ và rời xa anh mãi mãi, đằng nào tất cả rồi cũng đều sẽ phải kết thúc.

Nhưng anh hy vọng có thể kéo dài thời gian hơn một chút, đơn giản là vì anh không tin vào kết quả đầu tiên.

Tối nay, anh đã phá vỡ gông xiềng mà anh tạo ra cho chính mình, đã ba năm trôi qua, ba năm khốn kiếp, ba năm khổ sở muốn phát điên khi tự mình tìm mọi cách đẩy bé con của anh ra xa, với hy vọng có thể xóa mờ được ham muốn mà chính anh cũng cảm thấy ghê tởm, được khơi dậy trong phòng bệnh ngày đó. Lúc đó anh cảm thấy mình là tên khốn nạn biết bao, anh cũng thử kiểm tra bản thân vô số lần, phát hiện ra mình không có hứng thú gì với trẻ vị thành niên, anh vẫn là một người đàn ông bình thường, cảm thấy phụ nữ trưởng thành hấp dẫn hơn hẳn những cô gái trẻ ấu trĩ.

Chỉ duy nhất một mình Tiểu Mặc, chỉ duy nhất một mình em...

Anh đã không còn là một cậu trai trẻ để mà bồng bột và dễ dàng thay đổi, số phận của anh cũng không cho phép anh bồng bột, nếu ba năm quyết tuyệt đến thế cũng không có cách nào xóa đi phần tình cảm trong lòng, có lẽ cả đời này cũng không thể. Chi bằng thôi việc làm trái lòng mình, khiến cho cả hai đều khổ sở, dù có lẽ nguyên nhân đau khổ của cô không giống anh đi chăng nữa, khi nhìn thấy có kẻ dám tổn thương cô, anh không có tự tin là nếu để cô đi mà chưa thổ lộ, hoặc đơn giản là để cô đi, anh có thể sống những năm tháng sau này thanh thản hay không. Nếu có kẻ dám làm làm bé con của anh đau, anh cũng không có tự tin có thể để cho kẻ đó sống tốt.

Anh cũng có thể đem lại hạnh phúc cho cô, chỉ cần cô đồng ý, nhưng điều đó thật quá xa vời...

Một nụ hôn rơi trên vầng trán xinh đẹp, di chuyển dần xuống cái mũi nho nhỏ, di chuyển đến khóe môi, cuối cùng dừng lại ở đôi môi hồng hồng hé mở, anh nhẹ nhàng miết môi lành lạnh của mình lên đôi môi ấm nóng của cô, sự khác biệt về nhiệt độ khiến nơi nào đó dưới bụng ngứa ngáy. Hơi thở dần trở nên nặng nề, khao khát đã nung nấu quá lâu, bước đầu tiên đã bước rồi thì không có cách nào dừng lại được nữa, môi hôn từ dè dặt chuyển thành cháy bỏng, từ đυ.ng chạm đơn giản biến thành khát khao, anh liếʍ mυ"ŧ đôi môi bất động căng mọng, say sưa thưởng thức một lúc thật lâu, hai mắt dần sẫm lại trong du͙© vọиɠ, nhanh chóng đưa ra quyết định, anh đưa lưỡi vào khoang miệng mềm mại, nhẹ nhàng rê lưỡi qua hàm răng đều như bắp, người trong lòng bị kí©h thí©ɧ, khẽ rên nhẹ, tiếng rên êm dịu như công phá thành trì cuối cùng, mọi ràng buộc đều bị cắt đứt, anh tiến càng sâu, mạnh mẽ khám phá, mãnh liệt chiếm đoạt, cơ thể căng lên, hai người từ tư thế đối mặt biến thành kẻ trên người dưới, bàn tay đặt dưới eo siết chặt, toàn bộ cơ thể của người đàn ông áp sát không còn kẽ hở với cơ thể thiếu nữ, một nóng rực một mát lạnh giao hòa nhiệt độ, ở bên trên môi hôn giao triền, dây dưa không dứt, không chút e dè.

Quả nhiên, thiếu nữ bị hôn đến ngạt thở, mày nhăn lại tìm cách thoát thân mà không thoát được, cuối cùng bị kéo ra khỏi giấc mộng ngọt ngào, đôi mắt nửa tỉnh nửa mê kèm nhèm từ từ mở ra, theo thói quen vươn trái ra bật đèn ngủ.

"Ưʍ..."

Trong căn phòng tối tăm, lạnh lẽo, ánh sáng màu vàng tách một cái sáng lên, Tiểu Mặc tưởng như hơi thở bị đoạt mất, trái tim hẫng một nhịp. Người trước mặt quen thuộc đến không thể quen hơn, hành động lại khác thường, vòng tay cứng như sắt nguội đang siết eo mình, còn có, người đó đang hôn mình, hôn điên cuồng, mang theo hơi thở bức bách không cho phép phản kháng. Tiểu Mặc trợn tròn mắt không dám tin, nghĩ mình lại một lần nữa không có liêm sỉ mơ thấy giấc mơ kỳ cục, bèn nhắm chặt mắt lại, thì thầm trong đầu ba lần "tỉnh lại, tỉnh lại đi" rồi mở bừng mắt.

Cảnh tượng vẫn như cũ, vẫn là người đó đang đè lên mình, còn có thể cảm nhận được thân nhiệt của anh, còn có, đôi mắt ban nãy nhắm nghiền say sưa giờ đang mở toang, bị phát hiện mà không chút nào bối rối, còn mang theo một tia cười, con người ngày thường vẫn luôn chính trực thà gãy chứ quyết không cong kia, giờ đây cả người đều toát lên sự xảo quyệt. Vẫn khóa chặt thân thể và ánh mắt cô, nhiệt điệu không hề bị ảnh hưởng, môi hôn không dừng lại mà còn trơn tru hơn trước, gọng kìm ở eo càng siết chặt, đôi chân nãy giờ giang rộng hai bên để không chạm vào cô, giờ đây không còn chút ngại ngần nào, một bên chân thản nhiên chen vào giữa hai chân cô, cánh tay còn lại của anh lòn ra sau gáy, đỡ đầu cô lên cao hơn, nụ hôn càng thêm sâu, ánh mắt kia cụp xuống như đang cực kỳ tận hưởng, lại như khẳng định, đây không phải là giấc mơ.

Tiểu Mặc bị anh ngang tàng ái muội, bá đạo lấn lướt, sự ngạc nhiên bối rối dần bị thay thế bởi xúc cảm ngọt ngào khi da thịt nóng ấm từng bước cọ xát, giấc mơ đột nhiên biến thành sự thật, cô bị anh làm cho quay cuồng, không còn muốn phân biệt là mộng hay thật, càng không cần biết đến lý do, hoàn toàn cam tâm tình nguyện để mặc người từng bước từng bước chiếm đoạt cả cơ thể và trái tim.