Chương 10: Là Trách Nhiệm Của Tôi

Không thể phủ nhận giọng điệu của cô rất kiên định, Cố Minh Hi khẽ cau mày, do dự hồi lâu mới ngồi xuống đối diện với cô nàng ngốc nghếch.

So với sự bồn chồn của hắn, Quý Nhụy trông bình tĩnh và điềm tĩnh hơn, thậm chí còn rót cho hắn một ly nước.

Ông chủ nhanh chóng bày biện tất cả các món ăn, các món được ông trang trí rất đẹp mắt, hương thơm ngào ngạt, bà chủ còn tặng thêm một suất mì trường thọ, chúc cô sinh nhật vui vẻ.

Cô mỉm cười cảm ơn ông chủ, cầm đũa lên và bắt đầu ăn một cách không khách sáo.

Hắn ngồi đối diện cô im lặng cúi đầu, bất động giống như người gỗ.

Quý Nhụy rất nhanh chú ý tới sự cứng ngắc của anh, chủ động xé túi đựng và đưa đũa cho hắn, nhẹ giọng nói: “Chút nữa cậu thanh toán đi, coi như trả ơn cho tôi.”

Cố Minh Hi nghe xong lời này cuối cùng cũng phản ứng lại, ngẩng đầu yên lặng nhìn cô gái trước mặt.

Trải qua vài lần trò chuyện, hắn đã có chút hiểu rõ tính tình của cô, bề ngoài có vẻ dịu dàng thân thiện nhưng thực chất lại là người có tính cách mạnh mẽ.

Thấy hắn hồi lâu không ăn, Quý Nhụy giống như đang cố chấp cầm đũa lên, không nói chuyện, chỉ nhìn thẳng vào hắn.

Cuối cùng hắn vẫn chịu thua, từ từ cầm lấy đôi đũa.

Quý Nhụy nhẹ nhàng cười cười, cúi đầu tiếp tục tập trung tâm ăn thịt bò.

Cố Minh Hi nhìn người phụ nữ trang điểm thanh tú trước mặt, cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi ren đen có đáy với chiếc cổ tròn lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, một bộ vest trắng được cắt may cẩn thận, quần ống rộng màu đen ở phần dưới cơ thể.

Cô ăn rất chăm chú, đôi đũa động tác thoăn thoắt, như thể đó là món ăn ngon nhất trên đời, vài sợi tóc lòa xòa bên má, nhưng lại có chút dịu dàng cùng với hàng lông mày thấp, hoàn toàn khác với dáng vẻ uy hϊếp hắn vừa nãy.

Mặc dù không biết thân phận của cô, nhưng hắn nhận ra rằng cô không hợp với quán ăn nhỏ cũ kỹ này, cô cũng không giống người sẽ xuất hiện ở những nơi như vậy.

Cố Minh Hi cho rằng cô nên ngồi trong một nhà hàng sang trọng và yên lặng thưởng thức bữa ăn. Nhưng nghe giọng điệu của cô khi nói chuyện với ông chủ, cô ấy có vẻ rất quen thuộc, hẳn là khách quen ở đây.

Quý Nhụy ăn cơm một cách thích thú, Cố Minh Hi chỉ tập trung nhìn nữ nhân trước mặt giơ đũa lên hồi lâu không nhúc nhích.

Cho rằng hắn sống nội tâm nhút nhát, cô đổi sang đôi đũa khác gắp vài miếng thịt bò vào bát anh, niềm nở nói: “Thịt bò cô chủ làm rất ngon, ăn thử xem có ngon không."

Cô vừa nói vừa cho một miếng vào miệng, thưởng thức một cách chậm rãi.

Thịt bò thơm ngon thông qua vị giác truyền đến trái tim của hắn, Cố Minh Hi cảm thấy một loại cảm giác thỏa mãn như thể mình đã chết.

Không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa được ăn một bữa cơm ngon, từ khi mẹ qua đời đây là lần đầu tiên có người chủ động mang đồ ăn đến cho anh.

Quý Nhụy phát hiện hắn lại im lặng, bất giác ngẩng đầu lên chỉ thấy đôi mắt ướŧ áŧ của hắn đang nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong bát của cô.

Nước mắt tích tụ trong hốc mắt, khiến đôi mắt xinh đẹp kia càng thêm ẩm ướt sáng ngời, giọt nước chỉ đọng lại tại chỗ không chịu rơi xuống, giống như một đứa trẻ bất lực.

Quý Nhụy dừng lại và sững sờ nhìn người trước mặt.

Một lúc sau, cô vội tìm lý do để xin lỗi: "Có nhiều ớt quá không? Xin lỗi, tôi không biết cậu không ăn được cay."

Cố Minh Hi lắc đầu

Cô lại đưa cho anh một miếng sườn heo cháy tỏi, "Cậu ăn cái này đi, cái này cũng rất ngon, không cay đâu."

Hắn gật đầu khẽ cảm ơn cô, cúi đầu, gắp miếng sườn cẩn thận.

Quý Nhụy lén lút nhìn hắn, mặc dù chỉ mặc áo sơ mi và quần tây bình thường, nhưng áo sơ mi được ủi phẳng phiu, cổ và tay áo sạch sẽ, nhìn rất thoải mái và quyến rũ.

Cô nghĩ, đây là một cậu bé rất sạch sẽ.



Hai người không nói gì nữa, yên lặng ăn xong bữa ăn.

Sau bữa ăn, cô thực sự yêu cầu hắn thanh toán hóa đơn.

Quý Nhụy liếc nhìn đồng hồ đã gần mười hai giờ, cầm túi lên nói với Cố Minh Hi từ quầy thanh toán:

"Đi thôi, tôi đưa cậu trở về."

Cố Minh Hi vội vàng từ chối, "Tôi có thể tự về được, không cần làm phiền đến chị."

Quý Nhụy liếc nhìn ngoài cửa, bên ngoài tối om, đèn đường lặng lẽ phát ra ánh sáng mờ ảo, trên đường hầu như không có người đi đường.

Lúc này tàu điện ngầm và xe buýt đều dừng, nơi này có chút hẻo lánh, Quý Nhụy nghĩ cũng khó để có thể bắt được một chiếc taxi.

"Tôi gọi cậu tới đây, tôi phải có trách nhiệm đưa cậu bình an trở về."

Nói xong, cô bước ra khỏi cửa hàng mà không đợi phản ứng của hắn.

Chiếc xe đỗ ngay ngoài cửa tiệm.

Quý Nhụy lên xe, hạ cửa sổ xuống ra hiệu cho Cố Minh Hi còn đứng ở cửa mau lên xe.

Cố Minh Hi do dự vài giây và cuối cùng cũng đồng ý.

Hắn trực tiếp đi vào ghế sau, kéo nắm cửa không ngờ phát hiện xe đã bị cô khóa, hắn khẽ mím môi.

Có lẽ là bởi vì ăn no, Quý Nhụy đột nhiên có ý muốn trêu chọc hắn.

Cô chống tay lên cửa sổ, tâm tình vui vẻ nói đùa: "Chỉ có tôi và cậu, tôi đã không lấy tiền làm tài xế cho cậu mà cậu còn như vậy là vô lễ với tôi!"

Cố Minh Hi không thể không đi đến bên kia xe, mở cửa ngồi vào phụ lái.

Sau khi lên xe, hắn vẫn theo thói quen cúi đầu, hai tay đan vào nhau trên đầu gối, tóc mái xõa xuống vầng trán xinh đẹp nhẵn nhụi, khiến người ta chỉ muốn giúp hắn chải lại.

Hắn ngồi thật lâu không một cử động, Quý Nhụy cũng không thèm nhắc nhở, cô chỉ cúi người đưa tay chạm vào sườn hắn.

Cố Minh Hi giật mình, lập tức sợ hãi trừng mắt nhìn cô mãi đến khi cô tháo dây an toàn ra mới thả lỏng.

Nhìn Quý Nhụy đang cúi đầu cẩn thận cài dây an toàn cho mình, Cố Minh Hi hơi đỏ mặt cảm thấy thật xấu hổ vì vừa rồi đã hiểu lầm.

“Cậu sống ở đâu?” Cô thản nhiên hỏi.

Cố Minh Hi len lén liếc cô một cái, cô đang tập trung nhìn đường đi phía trước, nghiên cứu lộ trình.

Hắn liền thu hồi ánh mắt và thấp giọng nói địa chỉ.

Con đường nửa đêm so với ban ngày yên tĩnh hơn nhiều, ban ngày không có xe cộ đông đúc, ô tô chạy một đường không bị cản trở, xuống cầu cạn rẽ thẳng vào con đường thông ra ngoại ô.

Trong xe rất yên tĩnh, không ai nói chuyện.

Quý Nhụy biết địa chỉ mà Cố Minh Hi đã nói, nơi đó thuộc vùng ngoại ô ở rìa thành phố, môi trường đông đúc và bẩn thỉu nhưng giá thuê rất rẻ và nhiều công nhân nhập cư thích thuê nhà ở đó.

Khi Quý Nhụy vừa tốt nghiệp, cô ấy cũng sống ở đó một thời gian và khi điều kiện tốt hơn, cô ấy lập tức chuyển đến một nơi khác.

Không phải cô không thích sự cổ kính của nơi này, chủ yếu là vì vấn đề an toàn ở khu vực đó, việc chặn đường, cướp giật, trộm nhà các loại là chuyện thường ngày, cảnh sát không thể ngăn cản được.

Cuối cùng, sau khi sống ở đó hai năm Quý Nhụy mơ hồ nhớ đường, không cần xem bản đồ và lái xe vào một con hẻm nào đó theo trí nhớ mơ hồ của cô.

Cố Minh Hi cuối cùng cũng lên tiếng, hắn bảo cô dừng lại ở một góc.



Cởi dây an toàn, sau khi suy nghĩ hắn vẫn giải thích: "Con đường phía trước đi lại hơi khó, cho tôi xuống xe ở đây được rồi."

Vừa nói chuyện tay Cố Minh Hi đã đặt ở trên nút cửa, Quý Nhụy vốn tưởng rằng hắn sẽ mở cửa đi xuống, cô đang yên lặng chờ hắn, không ngờ hắn lại dừng lại quay đầu nhìn cô chằm chằm, nhẹ giọng nói:

"Cảm ơn...và, chúc mừng sinh nhật."

Quý Nhụy sửng sốt một chút, theo bản năng quay đầu nhìn hắn.

Cố Minh Hi ánh mắt rất chân thành, trong con mắt sáng ngời khiến nàng nhớ tới mùa hạ bầu trời đêm ánh trăng, nhu hòa ôn hòa.

Trái tim của Quý Nhụy khẽ run lên như thể cô bị một con quỷ nào đó đánh trúng, cô đưa tay ra và vô thức nhắm mắt lại.

Khi hai người họ phản ứng lại, cả hai đều đồng loạt đóng băng.

Trong đêm yên tĩnh, Quý Nhụy dường như nghe thấy tiếng tim đập của nhau,

Lòng bàn tay của nàng rất ấm áp, một mùi thơm nhàn nhạt phả vào chóp mũi Cố Minh Hi mặt không tự chủ đỏ lên, có chút mất mát cũng có chút không nói nên lời khẩn trương, lắp bắp nói: "Chị, chị làm sao vậy?"

Quý Nhụy bị giọng nói của hắn đánh thức, vội vàng rút tay về có chút xấu hổ quay đầu nhìn về phía trước, môi mím chặt, trầm mặc hồi lâu.

Đêm nay cô không động chút rượu nào, không ngờ lại say trong mắt hắn, tự trách đêm nay trăng đẹp, trách hắn quá đẹp trai.

Một lúc sau, bên tai truyền đến tiếng mở cửa xe, Cố Minh Hi yên lặng đi xuống sau đó yên lặng cúi đầu đứng bên cạnh xe của cô.

Quý Nhụy thu dọn tâm tình, bất an nói: "Trên đường về nhà nhớ cẩn thận một chút."

Theo thói quen, cô muốn thêm một vài thứ như "về nhà nhớ nhắn tin cho tôi", nhưng cô chợt nhận ra, quan hệ giữa họ hình như đã khác xa với so trước đó.

Cô vừa kịp thời ngắt lời, chỉ là vì tùy hứng mà mời hắn tối nay ra ngoài cùng cô ăn bữa cơm này, cô chưa từng nghĩ tới sau này mình sẽ có bất kỳ liên hệ gì với hắn.

Cố Minh Hi ngơ ngác nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia sáng.

Cuối cùng Quý Nhụy cũng cười với anh, quay xe trở lại con đường ban đầu.

Khi về đến nhà đã quá muộn, Quý Nhụy tắm xong cũng không thấy buồn ngủ nên chỉ mặc áo khoác đi ra ban công ngắm cảnh đêm.

Nhìn những chiếc xe giống như con bọ chạy qua trên cầu vượt, đèn hậu chuyển động khiến cô nhớ đến cậu bé vừa rồi một cách khó hiểu.

Khi cô đi, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ nhìn cô rời đi.

Cô nghĩ hắn sẽ rời đi sau khi nhìn cô một lúc, vì vậy cô không để ý nhiều.

Đèn xanh bật sáng, cô lái xe băng qua ngã tư, lúc chuẩn bị rẽ vào góc cua, vô tình liếc nhìn kính chiếu hậu, liền thấy hắn vẫn đứng đó lẳng lặng nhìn cô như pho tượng.

Đêm dày đặc, hắn đứng dưới ánh đèn mờ ảo, bóng dáng thon dài dưới chân.

Hắn đứng sững ở đó như một bức tranh tĩnh lặng, tuy rằng cô không nhìn rõ biểu cảm trên mặt, nhưng cô có thể đọc được một chút cô đơn từ bóng dáng này.

Vì một số lý do, Quý Nhụy đột nhiên nghĩ về chính mình khi cô vừa tốt nghiệp.

Khi đó, cô đã đấu tranh cho một niềm tin, kiên quyết từ chối công việc mà cha mẹ ban đầu đã sắp xếp cho cô ở quê nhà và kiên quyết ở lại thành phố này để làm việc chăm chỉ một mình.

Cô ấy giống như một kiểm lâm đơn độc, một mình đi xuyên qua thành phố.

Quý Nhụy tự giễu cười khổ, gần đây cô thật sự thích nhìn lại quá khứ.

Có lẽ là bởi vì gặp lại Tô Lâm, trong lòng không khỏi suy nghĩ nhiều cho nên mới có rất nhiều tổn thương.