Chương 9: Cuộc Gọi Lừa Đảo?

Nếu không có cuộc gọi của mẹ, Quý Nhụy chắc chắn sẽ trải qua sinh nhật lần thứ 29 của mình một cách bận rộn.

Lúc cô nhận được điện thoại đã là 8 giờ tối, cô vẫn đang xem xét kế hoạch ở công ty.

Quý Nhụy không dám nói với mẹ rằng cô ấy vẫn đang ở văn phòng vào lúc này, mà chỉ nói rằng cô ấy đang ở nhà và sẽ ra ngoài dự tiệc với bạn bè, nếu không mẹ cô ấy sẽ lại cảm thấy đau lòng.

Mặc dù mẹ cô luôn ủng hộ sự nghiệp của cô nhưng bà không muốn cô làm việc quá sức. Xét cho cùng, xã hội này vẫn là xã hội nam cường nữ yếu, nếu phụ nữ quá mạnh mẽ thì không đàn ông nào dám đến gần.

So với tư cách là Tổng Giám Đốc của công ty, bà muốn Quý Nhụy có một cuộc sống thoải mái hơn.

Tại sao Quý Nhụy không hiểu trái tim của cha mẹ cô ấy? Chỉ là cô đã từng yêu một người hết mình, thậm chí vì người đó mà từ bỏ tất cả tôn nghiêm chỉ để mong hắn đổi ý, nhưng kết quả đổi lại vẫn là hắn vẫn cương quyết chia tay.

Dù vết thương trong lòng đã lành nhưng cô lại bị tình yêu làm cho nản lòng.

Mẹ của cô biết rằng con gái mình đã gặp phải thất bại trên con đường tình yêu và Tô Lâm cũng là một đứa trẻ mà họ đã theo dõi đến khi trưởng thành, Quý Nhụy không muốn nói lý do cụ thể và họ rất khó hỏi được lí do. Họ sẽ không hối thúc cô nhanh chóng kết hôn, họ chỉ hy vọng rằng cô ấy có thể gặp được một người phù hợp và đối xử tốt với cô càng sớm càng tốt.

Quý Nhụy cảm thấy cuộc sống hiện tại không có gì sai, vì công việc gần như chiếm trọn cuộc đời cô. Đối với chuyện kết hôn, cô cho rằng chỉ cần thuận theo duyên số là tốt, không cần cố ý tìm kiếm.

Sau khi cúp điện thoại của mẹ, Quý Nhụy tiếp tục phân loại tài liệu. Cuối cùng khi cô hoàn thành công việc thì cũng đã 10 giờ tối.

Cô vươn vai, đứng dậy, cầm cốc cà phê nguội lạnh và chậm rãi bước đến bên những ô cửa sổ kiểu Pháp.

Công ty của Quý Nhụy nằm ở tầng 28, tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng này, nơi bạn có thể nhìn bao quát cảnh đêm nhộn nhịp của thành phố.

Nhìn xuống thành phố nhộn nhịp đầy ánh đèn và tiệc tùng này, Quý Nhụy nhấp một ngụm cà phê lạnh.

Là một phụ nữ gần 30, có thể chưa đạt được gì trong tình yêu nhưng ít nhất là trong sự nghiệp, cô nghĩ không nên coi mình là kẻ thất bại.

Từ một trợ lý bình thường trở thành quản lý cấp cao, thăng chức lên giám đốc khu vực, rồi giám đốc marketing, và cuối cùng tự mình thành lập công ty. Khi những người bạn cùng trang lứa đang tận hưởng niềm vui do tình yêu mang lại và tận hưởng niềm vui của cuộc sống, thì cô ấy lại bước trên con đường sự nghiệp gian nan trong những năm tháng đẹp nhất của mình.

Công ty đã phát triển từ một studio nhỏ với chưa đầy 10 nhân viên lên gần 100 nhân viên.Mặc dù quy mô thua xa các công ty trong top 500 nhưng cô tin chắc rằng công ty có tiềm năng vô hạn trong tương lai và không gian phát triển.

Tầng 26 đến 28 của tòa nhà văn phòng cao cấp này là văn phòng công ty, Quý Nhụy đã mua nó khi thị trường bất động sản còn đang suy thoái, lúc đó cô vẫn chưa nghỉ việc và vẫn đang làm việc ở công ty cũ.

Cô ấy đã rút hết tiền tiết kiệm của mình, vay ngân hàng, vay một số tiền lớn của người khác và mắc nợ rất lớn, cô cố gắng gom góp đủ tiền để trả một lần.

Sự thật đã chứng minh rằng cô ấy đã đúng, những năm gần đây bất động sản phát triển rất tốt, cô ấy vốn đã mua tầng 23 và 24.

Sau khi trải qua giai đoạn đầu khởi nghiệp khó khăn nhất, công ty phát triển rất nhanh, vốn lưu động đầy đủ, cô có thể buông tay để làm.

Số tiền cô vay từ ngân hàng cô đã trả xong, chỉ khoản nợ cá nhân bên kia nói rằng cô ấy không muốn số tiền này, đổi lại cô ấy sẽ là cổ đông lớn nhất của công ty và có quyền quyết định lớn nhất trong công ty.

Quý Nhụy không chút do dự đồng ý, khi đó cô không có gì ngoài bản lĩnh và kinh nghiệm, đối phương dám đầu tư số tiền lớn như vậy vào cô, thực tế đó là một hành động rất nguy hiểm, nếu không có sự giúp đỡ hào phóng của người bạn đó thì hôm nay đã không có công ty và cô ấy.

Khi Quý Nhụy lái xe ra khỏi nhà để xe của tòa nhà văn phòng, cô đột nhiên cảm thấy hơi đói.

Sau đó cô liền nhận ra rằng cô ấy vẫn chưa ăn tối.

Hôm nay là sinh nhật của cô ấy, cho dù chỉ có một mình cô ấy cũng không muốn một bữa ăn đơn giản như này, nhưng bây giờ khi đã xử lý xong mọi chuyện cô không biết nhà hàng yêu thích của cô ấy còn mở cửa hay không.



Quý Nhụy lái xe, rẽ trái rẽ phải vào một con đường nhỏ, dừng lại trước cửa một nhà hàng nhỏ.

Cửa hàng vẫn sáng trưng, bà chủ vừa mở cửa đi ra, mang theo mấy túi rác nhà bếp đi vứt.

Cô kéo cửa sổ xe xuống, hỏi: "Bà chủ, cửa hàng còn mở cửa không?"

Bà chủ nghe thấy thanh âm liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy là khách quen, liền lộ ra một nụ cười ấm áp, "Có, khách quen tới rồi, nếu không mở thì tôi cũng đi chuẩn bị đồ cho cô!"

Quý Nhụy mỉm cười, khóa xe và bước vào cửa hàng.

Quán này không lớn, bài trí rất sạch sẽ đơn giản, món ăn rất hợp khẩu vị của cô, đặc biệt là canh đầu cá và thịt bò luộc ăn gần như không biết chán, cô đến quán này đã lâu lắm rồi. Một fan trung thành của cửa hàng.

Cô không cần xem qua thực đơn mà liền gọi mấy món bình thường cô thích, ông chủ vừa nghe liền lắc đầu: “Cô gái, đã muộn như vậy rồi ăn đồ nhiều dầu mỡ không dễ tiêu hóa, đổi qua món gì thanh đạm đi."

Vừa rót trà cho mình, Quý Nhụy khẽ mỉm cười: "Không sao, hôm nay là sinh nhật của tôi, hiện tại tôi rất muốn ăn một bữa thịnh soạn."

Ông chủ hiểu ra, khuôn mặt mũm mĩm lập tức tràn đầy nụ cười: "Được, tôi sẽ cho ít dầu hơn, cố gắng làm hoàn hảo nhất có thể."

Nói xong, ông quay người đi vào bếp.

Quý Nhụy lấy điện thoại di động trong túi ra tiện tay lướt xem tin tức tài chính hôm nay, không thấy có gì đặc biệt thú vị liền đặt lên bàn ăn, uống một ngụm nước đun sôi mà ông chủ vừa rót cho cô.

Nước chưa kịp nuốt xuống thì điện thoại di động vừa đặt xuống đã vang lên.

Cô nhìn ID người gọi đó là một số lạ, cô tự hỏi liệu đó có phải là số dành cho doanh nghiệp quảng cáo hay không.

Chuông reo một lúc, cô đặt cốc xuống và nhấn nút trả lời.

Sau khi cuộc gọi được kết nối một lúc lâu sau đó không có âm thanh, Quý Nhụy hiện đang có một tâm trạng tốt và không vội vàng, lặng lẽ chờ đợi bên kia nói chuyện.

Một lúc sau, cô nghe thấy một giọng nói không chắc chắn trên điện thoại,

"Xin chào, đây là... Quý Nhụy sao?"

Đó là giọng của một cậu bé dễ thương, trong trẻo như nước suối.

“Xin chào, ai vậy?” Giọng nói xa lạ, cô lễ phép hỏi.

Dường như đã xác nhận được gì, đối phương hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, dừng một chút mới nói tiếp: "Lúc trước tôi nợ cô 300 tệ, hiện tại đã có tiền và muốn trả lại cô, cho tôi số tài khoản của cô đi."

Quý Nhụy liếc nhìn số trên điện thoại và cho rằng đó là một cuộc gọi lừa đảo.

Tài khoản vốn bên ngoài của cô ấy về cơ bản là từ hàng chục nghìn đến hàng trăm nghìn đến hàng triệu, nhưng cô không nhớ đã cho ai vay 300 nhân dân tệ.

Nhận thấy sự bối rối của cô, đầu dây bên kia nhanh chóng giải thích: "Đó là ngày 10 tháng này, tôi bị xe của cô đâm phải, cô đã đưa tôi đến bệnh viện sau đó cô cho tôi mượn 300 tệ, chuyện này cô có còn nhớ không? Tôi đã nói rồi." Tôi sẽ trả lại cho cô!"

Quý Nhụy đột nhiên ý thức được, nhớ tới nửa tháng trước ngoài ý muốn xe cộ tai nạn, sau khi xảy ra chuyện cô vội vàng bỏ lại phía sau, không ngờ đối phương thật sự muốn trả lại cho cô.



"Cậu không cần trả lại, tôi có nói rồi, chuyện này đã giải quyết xong."

Cô không muốn nói thêm gì nữa liền cúp điện thoại.

Bên kia gọi lại không chút do dự.

“Tôi không muốn nợ ai nữa, cô cho tôi số tài khoản để tôi trả lại tiền đi!” Sợ cô lại cúp máy, anh vội bổ sung: “Cô không cho tôi trả, tôi sẽ nhớ mãi vấn đề này và tôi sẽ không bao giờ quên nó được, trong cuộc sống sẽ không thể thanh thản."

Quý Nhụy ngây người vài giây cho rằng đây chỉ là chuyện mấy trăm tệ. Trên thế giới này, hắn là một người háo hức để trả hết nợ.

Cô không hiểu sao lại nhớ đến ánh mắt hắn khi hắn nhìn người thanh niên đến thăm ở giường bên cạnh gọt một quả táo cho mẹ anh ta vào ngày hôm đó trong bệnh viện.

Khi đó cô đã nghĩ là anh đói nên đã đi siêu thị mua chút đồ nhu yếu phẩm hàng ngày cho anh, cô đặc biệt mua một bịch bánh trái và bánh ngọt mang về nhưng hắn liền đòi xuất viện, cuối cùng cô đã phải bỏ đi, mang tất cả những thứ đó về nhà sử dụng một mình.

Giờ nhớ lại ánh mắt hắn lúc đó, không hiểu sao cô chợt hiểu ra ẩn ý trong đó.

Kỳ thật hắn không phải nhìn quả táo, cũng không phải muốn ăn cái gì, chẳng qua là ghen tị mà thôi.

Hắn ghen tị vì những người khác được đi cùng với những người khác, nhưng hắn chỉ có một mình.

Quý Nhụy trong lòng khẽ rung động, nhất thời thay đổi chủ ý liền nói: "... Cậu trước tiên phải nói cho tôi biết, hiện tại cậu đang ở đâu?"

Đối phương ngay lập tức nói địa chỉ, Quý Nhuệ nghĩ cũng không xa lắm chỉ cách nơi này mấy dãy nhà, hẳn là đi taxi không đến mười phút.

Quý Nhụy gõ bàn, nhàn nhạt nói: "Cậu phải trả lại tiền, nhưng tôi không nhận chuyển khoản, cậu phải tự mình trả lại cho tôi."

Nghe vậy, Cố Minh Hi do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, Quý Nhụy bảo ông chủ nấu chậm lại sau đó lấy biên bản cuộc họp buổi sáng từ trong túi xách ra đọc kỹ.

Khoảng nửa tiếng sau có tiếng mở cửa, Quý Nhụy ngẩng đầu liền thấy một bóng người mảnh khảnh tuấn tú đứng ở cửa.

Ngoại hình của hắn quá đẹp, rất dễ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người khác nên cô nhanh chóng nhận ra người đàn ông này chính là nạn nhân của vụ tai nạn xe hơi đó.

Cố Minh Hi chạy tới đây sợ rằng cô nóng nảy, dọc đường không dám chậm trễ. Sau khi đứng yên thở hổn hển, hắn nhanh chóng nhìn quanh cửa hàng và chẳng mấy chốc đã thấy Quý Nhụy đang ngồi trong góc.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ hơi bối rối, hắn do dự một lúc rồi chậm rãi dừng lại trước mặt cô vừa định mở miệng, Quý Duệ đã nói:

"Tới đây ăn cơm với tôi đi."

Cố Minh Hi ngẩn người, nhìn chằm chằm cô không nói.

Quý Nhụy khẽ mỉm cười, nâng cằm lên, nhàn nhạt giải thích: “Hôm nay là sinh nhật của tôi, tôi không muốn ăn một mình.”

Cô chậm rãi thu dọn tài liệu bỏ vào túi đồng thời bảo với ông chủ trong bếp dọn món.

Cố Minh Hi đứng thẳng không nhúc nhích, đôi môi mỏng màu nhạt mím chặt, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, tựa hồ không biết vì sao đột nhiên mời hắn.

Quý Nhụy nhướng mắt, quả quyết nói: "Lúc ăn cơm, tôi không thích có người khác đứng bên cạnh, hơn nữa, nếu cậu không cùng tôi ăn bữa cơm này, tôi sẽ không nhận tiền của cậu trả lại cho nên cậu sẽ luôn nhớ rằng cậu không thể cảm thấy thoải mái trong suốt quãng đời còn lại của mình.”