Chương 18: Xuất Viện

Hôm nay là cuối tuần nên Quý Nhụy được nghỉ, ăn sáng xong cô liền đi siêu thị.

Mua sắm xong ngồi vào trong xe cô mới phát hiện còn sớm, nhớ tới hai ngày nay mình không đến bệnh viện, cô định đi thăm Cố Minh Hi trước khi về nhà.

Khi Quý Nhụy đẩy cửa phòng bệnh ra, Cố Minh Hi đang đứng trước cửa sổ nghiêng người đối diện với cô.

Ánh nắng chiếu vào nửa khuôn mặt, khó nhìn rõ khuôn mặt nhưng lại mang một vẻ đẹp hư ảo.

Anh ấy ở trong phòng bệnh một mình và người hộ lý ấy đã nghỉ việc sau khi anh có thể tự mình đi lại.

Đột nhiên nhìn thấy Quý Nhụy xuất hiện ở cửa anh có vẻ hơi kinh ngạc, trên đôi môi tái nhợt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, hiển nhiên là rất vui vì cô đến.

Với nụ cười như vậy, lông mày cong và đôi mắt sáng ngời khuôn mặt rất sống động, bước chân của Quý Nhụy hơi khựng lại sau đó trở lại nhịp độ bình thường.

Thật ra vết thương của anh cũng gần như đã lành, lần trước Quý Nhụy đến thăm anh, bác sĩ nói anh đã có thể xuất viện về nhà, chỉ cần mỗi ngày uống thuốc đúng giờ là được.

Tất nhiên, nếu bạn thực sự lo lắng thì có thể ở lại thêm vài ngày.

Lúc bác sĩ nói lời này, Cố Minh Hi cũng nghe thấy, Quý Nhụy nhớ tới việc anh không thích ở bệnh viện, lần trước tai nạn xe cộ nhân lúc cô đi vắng, anh lẻn ra khỏi bệnh viện, cô cho rằng anh sẽ lập tức đề nghị xuất viện, không ngờ anh lại chọn cách im lặng đến hôm nay anh vẫn im lặng chưa đề nghị xuất viện.

Quý Nhụy nhìn vào mắt anh hỏi: "Cậu thấy thế nào?... Vết thương còn đau không?"

Cố Minh Hi lắc đầu, nhẹ giọng đáp: "Tôi không sao."

Quý Nhụy đi một vòng và thấy rằng phòng bệnh rất sạch, không có một chút rác tồn đọng nào.

Cô không khỏi cảm thấy kinh ngạc, anh bị thương nặng nằm viện nhiều ngày như vậy, theo lý mà nói sao có thể có bạn đến thăm anh? Nhưng từ nãy đến giờ dường như cô là người duy nhất xuất hiện ở đây.

Quý Nhụy suy nghĩ một chút, tế nhị hỏi: "Người nhà của cậu có biết tình trạng hiện tại không?"

Cố Minh Hi trầm mặc vài giây, một lát sau anh cúi đầu chậm rãi nói: "Tôi. . . Không phải người ở đây, bọn họ không biết."

Quý Nhụy không nói gì, thầm nghĩ chắc là không muốn người nhà lo lắng nên giữ bí mật.

Chàng trai cao lớn trước mặt cô luôn cho người ta cảm giác xa cách mơ hồ, cô cũng thử hỏi thăm tình hình của anh nhưng cô chẳng biết gì về anh ngoại trừ việc anh đã 23 tuổi.

Cảnh tượng ngày hôm đó không giống như một đám đông đánh nhau, Quý Nhụy không biết những người đó có tìm thấy anh hay không và không có tin tức gì từ đồn cảnh sát, nhưng anh không muốn nói về chuyện của mình .., ngay cả khi Quý Nhụy muốn giúp, cô không thể làm gì nếu như anh không chịu hợp tác.

Quý Nhụy đang chuyên tâm suy nghĩ, Cố Minh Hi lại ngẩng đầu lên vừa hay nhìn thấy cô nhíu mày, cho rằng cô đã bắt đầu cảm thấy mình phiền phức, nhất thời có chút hụt hẫng.

"Tôi. . . Tôi muốn xuất viện, tháng này lĩnh lương, tôi sẽ trả lại cho chị."

Quý Nhụy bị cắt ngang dòng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn anh.

Đôi mắt rũ xuống của anh kìm nén cảm xúc, cô không đoán được lúc này anh đang nghĩ gì, nhưng nếu anh muốn xuất viện, bác sĩ đã nói hiện tại anh có thể xuất viện cho nên cô gật đầu đồng ý.

Cô mở tủ, lấy chiếc túi bên trong ra đưa cho anh.

Trong đó có quần áo mới cô mua cho anh, bộ quần áo anh mặc đã rách, trên đó còn dính rất nhiều vết máu, Quý Nhụy liền đem vứt đi.

Sau đó, anh tiếp tục mặc áo bệnh nhân, Quý Nhụy mang về nhà giặt sau khi phơi khô, cô đã cất vào ngăn tủ trong phòng bệnh và không động đến nữa.

Cố Minh Hi nhận lấy túi đồ, nhìn thấy quần áo bên trong có chút kinh ngạc. Anh chạm vào bộ quần áo đôi mắt anh mê mẩn.



Anh cũng không có đồ đạc gì, sau khi thay xong quần áo anh trực tiếp đi theo Quý Nhụy làm thủ tục xuất viện.

Sẽ không nói quá nếu như nói rằng bệnh viện vào cuối tuần như một biển người, Quý Nhụy và Cố Minh Hi đứng sau hàng dài, chậm rãi đi qua.

Quý Nhụy nhìn hàng người xếp hàng trước mặt, cứ tình hình như này còn phải đợi nửa tiếng nữa, cô quay sang Cố Minh Hi nói: "Sao không tìm một chỗ ngồi nghỉ đi, để tôi đứng xếp hàng."

Cố Minh Hi lắc đầu, kiên quyết đứng bên cạnh cô và tiếp tục xếp hàng với cô.

Thấy anh như vậy, Quý Nhụy cũng không nói gì nữa. Tuy nhiên, cô sớm nhận thấy rằng có rất nhiều cô gái bên cạnh anh đang lén lút nhìn Cố Minh Hi.

Theo ánh mắt của họ, cô không khỏi liếc nhìn những người xung quanh.

Cố Minh Hi đang mặc bộ quần áo mà cô vừa đưa cho anh, một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt.

Quý Nhụy không có kinh nghiệm mua quần áo cho con trai, lúc đó đang vội nên tùy tiện chọn bộ hiện tại.

Màu này rất kén người mặc nhưng lại rất hợp với Cố Minh Hi, khiến làn da của anh trắng như ngọc, đứng tại đây dáng người tuấn mỹ của anh quả thật là một phong cảnh mê người.

Cuối cùng cũng đến lượt họ, nhân viên thu ngân báo lại một dãy số, Quý Nhụy quẹt thẻ xong quay người lại muốn hỏi Cố Minh Hi có muốn ăn cơm không, lại thấy anh đứng sau lưng cô như người gỗ.

“Sao vậy?” Cô lạ lùng nhìn anh.

Cố Minh Hi hiển nhiên còn không có phản ứng lại, anh vừa nghe đến số tiền liền kinh ngạc hồi lâu không nói nên lời.

Anh rất ít đến bệnh viện, cũng không biết phí chữa bệnh lại đắt đỏ như vậy, chỉ trong mười ngày mà chi phí đã hơn cả một năm tiền lương của anh.

Đối với Cố Minh Hi, người chưa bao giờ coi cảm lạnh và sốt là một căn bệnh thì đó là một số tiền rất lớn, một số tiền rất rất lớn.

Anh đang tính xem sẽ mất bao lâu để trả hết số tiền này với đồng lương ít ỏi của mình.

Quý Nhụy cảm thấy khoản phí này là bình thường, điều trị ở một phòng bệnh cao cấp và bác sĩ nổi tiếng nhất trong bệnh viện phụ trách, thuốc mỡ được sử dụng là tốt nhất và một hộ lý được thuê theo tiêu chuẩn cao, con số này là khá tận tâm.

Quý Nhụy nhanh chóng nhìn thấu tình cảnh khó khăn của anh, thoải mái an ủi: "Yên tâm, khi nào cậu trả tiền lại cho tôi cũng được."

Cô cũng đã trải qua thời gian khó khăn, vì vậy có thể hiểu được tâm trạng của Cố Minh Hi lúc này. Sở dĩ chi phí cao như vậy là do cô chọn cách điều trị tốt nhất để chăm sóc.

Cố Minh Hi vội vàng lắc đầu, cô vì mình mà giúp đỡ rất nhiều, sao lại không biết xấu hổ còn để cô gánh khoản tiền này? Hơn nữa, vốn là hắn giấu đi tính ích kỷ của mình nên mới miễn cưỡng xuất viện.

Bởi vì anh luôn có cảm giác sau khi xuất viện sẽ không có lý do gì để gặp lại cô.

Về vấn đề chi phí bọn họ không nói gì thêm, bởi vì từ đầu đến cuối Quý Nhụy thái độ đều rất tùy ý, anh muốn như nào đều được.

Trên đường đến bãi đỗ xe, điện thoại di động của Quý Nhụy trong túi vang lên, cô trả lời cuộc gọi trong khi nhấn nút mở khóa xe.

Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh, không ai nói chuyện.

Quý Nhụy hỏi hai lần nhưng vẫn không ai trả lời.

Cô còn tưởng rằng đối phương gọi nhầm đang định cúp máy thì cách đó không xa có một chiếc xe cấp cứu chạy tới, đầu bên kia cũng phát ra tiếng bíp rõ ràng như vậy, ngay cả tiếng động xung quanh cũng giống nhau, có vẻ như đầu dây bên kia đang ở gần cô.

Quý Nhụy ngạc nhiên nhìn xung quanh nhưng cô không nhìn thấy người quen nào.

Trong một chiếc xe cách đó không xa, Tô Lâm cúp điện thoại yên lặng nhìn cô không hiểu chuyện gì cất điện thoại đi.

Anh đang ngồi ở ghế lái của chiếc xe, lặng lẽ quan sát từng cử động của cô.



Bên cạnh Quý Nhụy là một người khác, một thanh niên rất đẹp trai với băng trên tay và cổ.

Có vẻ như hôm nay Quý Nhụy đã đến bệnh viện để đón người đàn ông này.

Tô Lâm dời ánh mắt chăm chú nhìn Cố Minh Hi.

Hóa ra người này chính là lí do khiến cô thường xuyên đến bệnh viện trong khoảng thời gian này.

Tô Lâm biết rằng cô đã độc thân suốt những năm qua và có một ngôi nhà ở khu vực thành thị. Anh ấy đã theo dõi và biết Quý Nhụy thường sống một mình trong ngôi nhà đó.

Tô Lâm không biết người đàn ông này không biết từ đâu xuất hiện có quan hệ gì với cô, nhưng đoán chừng cũng không phải bạn bình thường, nếu không cô sẽ không thường xuyên đến bệnh viện thăm anh ta.

Chẳng lẽ đây là bạn trai mới của cô?

Anh lập tức phủ nhận.

Người đó thoạt nhìn còn rất trẻ, mới ngoài hai mươi tuổi, chênh lệch tuổi tác quá lớn, tuyệt đối không thể nào! Hơn nữa, vừa rồi bọn họ cùng nhau đi ra cũng không có hành động gì thân mật, nhất định không phải một đôi!

Dù đã tự an ủi mình rất nhiều nhưng anh cũng không thể kìm nén được sự bất an mãnh liệt đang dần dâng lên trong lòng.

Sau sáu năm, mọi thứ về cô bây giờ đối với anh thật trống rỗng và xa lạ.

Ngón tay thon thả đang cầm vô lăng có chút trắng bệch, Tô Lâm mơ hồ cảm thấy mình có chút ma chướng.

Quý Nhụy đã đưa Cố Minh Hi đến nơi mà lần trước để anh xuống xe.

“Cậu ở một mình thực sự không sao chứ?” Cô kéo cửa sổ xuống, lo lắng hỏi.

Cố Minh Hi gật đầu và mỉm cười với cô ấy.

Quý Nhụy nghi ngờ nhìn anh rời đi.

Anh bước đi rất điềm tĩnh, bóng dáng tuấn tú nhanh chóng biến mất ở góc hẻm.

Quý Nhụy nhàn nhạt thở dài, nổ máy định rời đi, trong xe đột nhiên vang lên tiếng chuông lạ.

Lần theo âm thanh, một chiếc Nokia cũ nát đang nằm trên ghế phụ.

Quý Nhụy cầm chiếc điện thoại, đây là phiên bản cách đây vài năm và chỉ có các chức năng cơ bản là gọi điện và chụp ảnh. Nhiều chỗ bên cạnh đã bong tróc sơn, có vẻ như nó đã được sử dụng trong một thời gian dài.

Đương nhiên đây không phải là điện thoại di động của cô, người duy nhất ở cùng cô trong khoảng thời gian này chính là Cố Minh Hi vừa rời đi.

Một dãy số lạ hiển thị trên màn hình và tiếng chuông không ngừng vang lên.

Quý Nhụy nghĩ, cậu mới vừa mới rời đi không bao lâu, hiện tại đuổi theo hẳn là còn kịp.

Nhanh chóng đỗ xe bên đường, cô cầm điện thoại và túi xách xuống xe nhanh chóng đuổi theo.

Quý Nhụy mang giày cao gót, tốc độ cũng không nhanh. Theo phương hướng rẽ vài vòng, cô mới nhìn thấy bóng lưng Cố Minh Hi, anh đang chuẩn bị đi vào một tòa nhà cũ chỉ có ba tầng.

"Cố Minh Hi!"

Cô gọi tên anh về phía anh, tiếc là anh không nghe thấy vì hơi xa nên Quý Nhụy đành phải bước nhanh hơn.