Chương 19: Tai Họa Bất Ngờ

Trước thang bộ của tòa nhà cũ, Cố Minh Hi nghiêng người đối diện với cô đứng bất động trước một cánh cửa.

Quý Nhụy đang định gọi anh lại phát hiện biểu hiện của anh có gì đó không ổn.

Cô không nhịn được đi tới, nhìn theo ánh mắt của anh nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cô cũng sửng sốt.

Thì ra căn phòng trước mặt anh đã bị mở toang, khóa trên cửa hình như bị thứ gì đó thô bạo bẻ gãy, trong phòng như bị gió lớn thổi qua, khắp nơi hỗn độn.

Bên trong căn phòng trở thành một đống hỗn độn, quần áo cùng chăn mền bị ném xuống mặt đất, chồng lên thành một đống, trên mặt đất còn có mảnh vỡ của chén đĩa. Vài món đồ bị nghiêng chỗ này chỗ khác, ngay cả kính cửa ra vào và cửa sổ cũng bị đập vỡ, gió thổi qua các khe hở bị vỡ khiến rèm cửa kêu lạch cạch.

Quý Nhụy bị cảnh tượng này làm cho giật mình, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng sau khi cướp bóc, ngay cả chiếc giường cũng bị lật ngược, điều này có thể thấy hung thủ lúc đó thô lỗ như thế nào.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô.

Cố Minh Hi nghe thấy tiếng bước chân của cô, quay đầu nhìn cô và nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Ngay cả khi chỉ nhìn lướt qua, Quý Nhụy cũng đọc được một cảm xúc phức tạp và khó hiểu từ đôi mắt anh.

Cố Minh Hi không cùng cô nói chuyện, mà yên lặng đi vào trong phòng, đem bàn ghế bị ngã dựng lên, bắt đầu thu dọn trong phòng hỗn độn.

Bóng lưng thật cô đơn, Quý Nhụy đột nhiên không biết vì sao lại có chút buồn bực.

Cô không biết làm thế nào để an ủi anh và anh dường như không cần sự đồng cảm từ người khác.

Cố Minh Hi đang nhặt mảnh vỡ thì dừng lại, trên ngón tay nhanh chóng hiện ra một tia đỏ tươi. Anh nhíu mày đưa lên miệng liếʍ vết thương lại bị một đôi tay thon gọn ấm áp kịp thời nắm lấy, ngăn cản động tác của anh.

Quý Nhụy kéo anh vào gian bếp chật hẹp, đặt tay dưới vòi nước mở nước rửa vết thương trên tay anh, sau đó lấy băng cá nhân trong túi ra giúp anh băng bó.

Về cơ bản, cô đi giày cao gót để đi làm và chân của cô ấy rất dễ bị mài mòn đến đau nhức trong một thời gian dài, vì vậy cô ấy đã hình thành thói quen mang theo băng cá nhân bên mình.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay cô từ da thịt truyền đến trái tim anh, hương thơm nhàn nhạt trên người cô lại từ chóp mũi anh ngửi thấy.

Cố Minh Hi ngơ ngác nhìn Quý Nhụy đang cúi đầu nhẹ nhàng băng bó vết thương cho anh.

Trái tim của anh không tự chủ được đập rộn ràng, phiền muộn cùng u sầu dần dần biến mất, đáy lòng tựa hồ có thứ gì đó tràn đầy, tràn đầy mềm mại, dường như sắp tràn ra ngoài.

Lại là cảm giác đó.

Lần trước trong ngõ nhỏ bị đánh suýt chết, ánh mắt của cô giống như có thể trị liệu, bị cô quan tâm nhìn anh nhất thời cảm thấy bớt đau.

Cố Minh Hi đột nhiên có một kỳ vọng, hi vọng thời gian dừng ở đây trong lòng anh lúc này chỉ có chính mình.

Giúp anh dán vết thương, Quý Nhụy cấm anh tiếp tục thu dọn, đi ra cửa gọi 110.

Xe cảnh sát rất nhanh đã đến, hóa ra là cảnh sát trẻ tuổi lần trước.

Khi nhìn thấy hai người họ, cảnh sát cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, đặc biệt là khi nhìn thấy Cố Minh Hi, anh ta sửng sốt một lúc trước khi dời ánh mắt đi.

Lần trước Cố Minh Hi bị đánh, mũi bầm tím, mặt mũi sưng vù, nhìn không rõ khuôn mặt của anh, hóa ra anh lại ưa nhìn như vậy.



Cảnh sát khéo léo lấy sổ ghi chép ra, vừa ghi chép vừa cau mày hỏi Cố Minh Hi, "Cậu có thù oán gì với ai sao? Chuyện lần trước còn chưa giải quyết xong, mới mấy ngày đã xảy ra chuyện."

Cố Minh Hi mím môi, lộ ra vẻ suy tư.

Quý Nhụy nghe cảnh sát nói như vậy liền nghĩ tới điều gì đó, đi tới hỏi anh: "Cậu thật sự đắc tội với ai sao? Chẳng lẽ... có liên quan đến người đánh cậu lần trước?"

Cố Minh Hi sắc mặt khựng lại, một lát sau anh kiên quyết lắc đầu, "Những người kia tôi không biết."

Mặc dù anh có thể đoán được ai đã chỉ định, nhưng không có bằng chứng anh rất khó để chứng minh.

Cảnh sát ghi lời khai xong, thu thập một số chứng cứ tại hiện trường cho vào túi kín mang đi, lúc ra về họ vẫn nói điều tra được gì thêm sẽ liên hệ với họ.

Quý Nhụy nhìn Cố Minh Hi đang khom người tiếp tục thu dọn đống hỗn độn trên mặt đất, suy nghĩ chút rồi đề nghị: "Cậu tốt nhất nên chuyển đi cùng bạn bè của ngươi đi ở một thời gian."

Cố Minh Hi lắc đầu, khó khăn đẩy giường trở lại vị trí ban đầu.

Quý Nhụy nhìn bộ dạng này của anh dường như vẫn quyết định tiếp tục sống ở đây.

Khóe miệng vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, trên cổ có một màu trắng góc băng thỉnh thoảng lộ ra, bởi vì trên người có vết thương hành động của anh có chút chậm chạp nên không thu dọn gọn gàng.

Quý Nhụy đứng nhìn cuối cùng thở dài một hơi.

Về đến nhà, Quý Nhụy mở đèn trong phòng khách, quay đầu lại nhìn Cố Minh Hi đang đứng ở cửa không dám đi vào, nói: "Đừng sửng sốt như vậy, vào đi."

Cố Minh Hi bắt gặp ánh mắt của cô, sắc mặt hơi kinh ngạc, vội vàng cúi đầu, ngơ ngác nhìn đôi giày màu trắng của mình.

Anh đã đi đôi giày này kể từ ngày bị thương, chúng đã bám đầy bụi, hoàn toàn trái ngược với lớp gạch cao cấp sạch sẽ dưới chân anh.

Cố Minh Hi cảm thấy như chân mình bị đóng đinh trên sàn nhà không thể di chuyển. Anh không dám đi vào, sợ làm bẩn căn phòng sạch sẽ sáng sủa.

Anh cảm thấy mình giống như một kẻ ăn mày đứng trước cổng cung điện, lạc lõng trong ngôi nhà rộng rãi và đẹp đẽ này.

Quý Nhụy đợi một lúc, thấy anh vẫn không có ý định động đậy cuối cùng cũng hết kiên nhẫn vươn tay kéo anh vào, sau đó xoay người đóng cửa lại.

Đây thực sự là lần đầu tiên cô dẫn người khác giới về nhà.

Quý Nhụy cảm thấy cô có thể là một con quỷ, cô không biết sợi dây thần kinh nào của mình đã bị lệch.

Không thể nào, cô thực sự không đành lòng để anh sống trong căn nhà dột nát đó. Vốn định sắp xếp cho anh ở khách sạn, nhưng xem anh có còn bị thương hay không, cô thật sự lo anh sẽ ở một mình, suy nghĩ nhiều lần đành phải đưa anh về nhà.

Cô lấy đôi dép lê nam từ trong tủ giày ra đặt trước mặt Cố Minh Hi ra hiệu cho anh đi vào. Thỉnh thoảng, cha mẹ cô sẽ đến đây sống một thời gian, đây là đôi dép mà cha cô thường đi.

Cố Minh Hi nghĩ tới lí do khác, nhìn đôi dép lê trước mặt trong lòng dâng lên một cảm giác mất mát khó hiểu.

Anh vừa nói vừa thay dép lại phát hiện đôi dép hơi ngắn, ngón chân trắng nõn tranh nhau nhô ra khỏi mũi chân trông có chút buồn cười.

Quý Nhụy nhìn thấy, không khỏi cười nói: "Xin lỗi, đây dép của cha tôi, ông ấy không cao bằng cậu cho nên dép quá nhỏ đối với cậu."

Cơ thể của Cha cô dày và ngắn và cơ thể của anh ấy quá khác biệt, vì vậy kích thước là không vừa.

Cố Minh Hi vừa nghe trong lòng cảm thấy không vui lập tức biến mất, chỉ là lỗ tai hơi hơi đỏ lên "Không, không có gì. . . "



Quý Nhụy không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của anh, mọi suy nghĩ của cô đều dồn vào đôi dép trên chân anh. Cô nghĩ, lát nữa cô nên tranh thủ thời gian đi siêu thị mua một đôi nữa.

Cô lấy quần áo ở nhà của bố từ trong phòng khách ra, cùng với một chiếc khăn tắm mới đưa cho anh "Cậu đi tắm trước đi. Bác sĩ nói vết thương không được dính nước, cậu có thể tự xử lý được không?"

Cố Minh Hi nhận lấy quần áo và ngoan ngoãn gật đầu.

Trước khi Quý Nhụy đến bệnh viện thăm anh, cô đã mua rất nhiều rau củ và nhu yếu phẩm hàng ngày trong siêu thị cho vào cốp xe, vừa rồi bận suy nghĩ những chuyện vừa rồi lại quên lấy ra. Có vẻ như cô phải đến bãi đỗ xe một lần nữa.

Cô mặc chiếc áo khoác vừa mới cởi ra, thấy anh vẫn đứng ngây ngốc chưa đi cô không khỏi giục: "Cậu đi thẳng vào phòng tắm đi, tôi đi ra ngoài một chút sẽ quay lại ngay."

Bóng lưng của cô biến mất sau cửa, Cố Minh Hi thu hồi ánh mắt nhìn hoàn cảnh xa lạ chung quanh.

Phong cách trang trí của ngôi nhà chủ yếu là hiện đại và đơn giản với màu sắc nhẹ nhàng, trên tường màu xanh nhạt có treo một vài bức tranh nghệ thuật, trên đệm nhìn bông xốp mềm mại khiến người ta chỉ muốn vồ lấy. Trên bàn cà phê bằng sứ đen xếp chồng lên nhau mấy tạp chí, một tờ nằm mở ra bàn, giống như chờ chủ nhân trở về đọc bất cứ lúc nào.

Trong không khí dường như có một mùi yên tâm giống như hơi thở trên người cô, nhàn nhạt mà ấm áp.

Cố Minh Hi ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng như tuyết, đây là nơi cô ở cậu thật sự cảm thấy thích cô.

Quý Nhụy mở cốp xe và lấy tất cả đồ đạc ra có vài chiếc túi nặng. Cô không thường xuyên đi siêu thị và luôn mua rất nhiều thứ mỗi khi đi.

Cố Minh Hi vừa từ phòng tắm đi ra liền nghe thấy trong phòng bếp truyền đến tiếng động, còn chưa tới phòng khách liền ngửi được mùi thức ăn.

Quý Nhụy đặt nồi canh lên bàn ăn, xoay người liền nhìn thấy Cố Minh Hi đứng ở phía sau cô cách đó không xa.

Sau khi tắm rửa thay quần áo, anh đã sảng khoái hơn rất nhiều, nhưng... Bộ quần áo của cha thực sự không vừa, vừa rộng vừa ngắn, lộ ra hơn nửa bắp chân.

Kỷ Nhụy không nhịn được mà cười ra tiếng. Đối mặt với nụ cười không thể kiểm soát của cô, anh nhìn cô một cách khó hiểu.

"Thực xin lỗi, lát nữa tìm bộ quần áo khác cho cậu, cậu qua ăn cơm trước đi." Cô cười vẫy tay ra hiệu anh lại đây.

Thiết kế của ngôi nhà này là nhà bếp và phòng ăn được thông với nhau, một vách ngăn rỗng được làm bằng gỗ cứng màu trắng ở giữa được chia thành hai khu vực.

Cố Minh Hi đi vòng qua vách ngăn nhìn thấy trên bàn ăn có bốn món ăn, trứng bác cà chua, sườn xào chua ngọt, gà trắng cắt miếng, rau xào tỏi còn có canh rong biển trứng thả mà cô vừa bưng ra.

Mùi thơm của thức ăn phảng phất trong không khí một cảm giác ấm áp.

Cô đang bận rộn bên bàn ăn trong chiếc tạp dề, mái tóc xoăn đen dài được buộc đuôi ngựa.

Cố Minh Hi nhớ đã rất lâu khi mẹ anh còn sống, bà đã rất bận rộn chuẩn bị bữa ăn cho anh.

Cảnh tượng hạnh phúc này chỉ có được khi anh đang mơ.

Quý Nhụy cởi tạp dề treo lên múc một bát canh đặt vào chỗ của anh, "Tay nghề nấu ăn của tôi rất bình thường, ăn thôi."

Cô thích ăn thịt gà trắng, trước đây mỗi khi ở nhà mổ gà, cha cô luôn chặt cả đùi gà để cho cô ăn, khi cô tự làm món này, cô cũng đã quen với việc giữ lại cái đùi gà.

Cô gắp đùi gà bỏ vào bát anh, anh ngẩn người lên nhìn cô.

Quý Nhụy cười với anh: "Trong nhà tôi, đùi gà là dành cho người nhỏ tuổi nhất. Ăn nhiều vào, vết thương sẽ nhanh lành hơn."