Chương 20: Thẳng Thắn Dè Dặt

Cố Minh Hi ngơ ngác nhìn cô, Quý Nhụy cũng không nói thêm nữa mà bắt đầu ăn cơm, làm việc lâu như vậy cô đang rất đói.

Sau khi cắn một miếng cà chua cô dừng lại, rắc quá nhiều muối...

Thế là lại đổi qua món sườn, ngọt quá...

Cũng may vẫn còn một con gà xé phay đơn giản có thể ăn được, cô nhúng vào bát nước chấm yên lặng gặm miếng thịt gà, tự hỏi sao tay nghề nấu nướng của mình cũng đã lâu năm mà sao vẫn kém như vậy.

Cô vừa gắp thêm rau ăn vừa cảm thấy chán ghét bản thân, nhưng người đối diện vẫn không nhúc nhích.

Mặc dù tôi không làm tốt lắm, nhưng vẫn tốt hơn là chết đói phải không? Quý Nhụy đang định bảo anh ăn nhiều một chút nhưng vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi mắt đẫm lệ mà.

Anh thẫn thờ nhìn cô, nước mắt lặng lẽ trượt dài trên đôi má trắng trẻo và rơi xuống khăn trải bàn.

Quý Nhụy không nói nên lời trong một lúc.

Lần trước cô làm thịt bò cho anh mắt anh cũng rơm rớm, cô có thể hiểu được là anh bị cay mắt do hạt tiêu nhưng lần này thì sao? Chẳng lẽ... đồ ăn cô nấu không ngon đến mức anh muốn khóc sao?

Cô đứng dậy rút khăn giấy đưa cho anh, cô không thể an ủi mà chỉ có thể nhẹ giọng hỏi: "... Vết thương lại đau nữa sao?"

Cố Minh Hi cầm lấy khăn giấy tự cảm thấy xấu hổ, ở trước mặt cô anh giống như một đứa trẻ không có chút khống chế nào.

"Tại sao chị đối xử với tôi tốt như vậy? Tôi là một người rất phiền phức và chị không biết điều đó, chị không cần lo lắng cho tôi."

Hóa ra anh cảm động nên khóc, Quý Nhụy thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thật tức giận và buồn cười.

Đúng là một đứa trẻ.

“Tôi không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng ai bảo hết lần này đến lần khác đều gặp phải cậu?” Quý Nhụy suy nghĩ một chút rồi nói: “Coi như cảm ơn vì tặng quà sinh nhật cho tôi đi.”

Anh không thể tin được mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: "Chị nói là thiệp mừng sao? Cái, cái đó không có gì, tôi, tôi chỉ có thể gửi những thứ như vậy..."

Quý Nhụy thấy anh đỏ cả tai cũng không trêu nữa, gắp những món khác vào bát anh: "Mau ăn đi! Những thứ này đều là tôi làm, cho dù ăn không ngon cậu cũng nên ăn nhiều một chút."

Anh gật đầu gắp chiếc đùi gà lên cẩn thận gặm, tuy rằng ăn uống tinh tế rất hợp với dáng vẻ quá xuất sắc của anh nhưng lại không hợp với món đùi gà, Quý Nhụy nhìn mà không khỏi cười thầm.

Cố Minh Hi ăn hai bát cơm lớn để giữ thể diện, suýt chút nữa anh đã ăn sạch các món ăn, đây là sự khích lệ lớn đối với Quý Nhụy, một người luôn chán ghét nấu ăn.

Người bạn tốt của cô là Chu Duy Nghệ từng được cô nấu một bữa ăn, kể từ đó bất cứ khi nào cô ấy đến thăm nhà cô, cô ấy sẽ tự động bỏ bữa trừ khi Quý Nhụy nói rằng cô sẽ không ở nhà ăn tối.

Nấu ăn là một trong số ít sở thích của cô, nhưng dù cô có nấu thế nào thì mùi vị cũng dở đến mức cô không thể ăn được, cô nấu đi nấu lại nhiều lần nhưng đều thất bại, cuối cùng cô thừa nhận mình thực sự không biết nấu ăn.

Sau khi ăn xong tâm tình của Quý Nhụy rất vui, cô bảo Cố Minh Hi đến phòng khách xem TV còn cô đeo tạp dề đi rửa bát.

Cố Minh Hi đi tới sô pha ngồi xuống cầm điều khiển từ xa mở TV lên, phòng khách lập tức trở nên náo nhiệt.

Một chương trình thực tế nổi tiếng đang được phát trên TV và người dẫn chương trình đang giới thiệu luật chơi một cách lưu loát.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên mưa phùn lặng lẽ rơi trên mặt kính, anh đi đến bên cửa sổ kiểu Pháp lẳng lặng nhìn ra ngoài.



Hoàng hôn đã bủa vây thành phố có lẽ là do thời tiết xấu, xe cộ trên đường so với bình thường ít hơn rất nhiều, đèn đường trong mưa tỏa ra ánh sáng yên tĩnh lạnh lẽo.

Anh luôn ghét trời mưa, đặc biệt là mưa mùa thu, tiếng mưa rơi cùng với sự ẩm ướt trong không khí sẽ khiến anh cảm thấy đặc biệt cô đơn.

Tiếng cười nói trên TV lấp đầy toàn bộ không gian, bên tai truyền đến âm thanh của cô đang sử dụng máy hút bụi.

Qua khe hở của vách ngăn, Cố Minh Hi nhìn chằm chằm vào thân hình xinh đẹp đang cúi người dọn dẹp.

Trong lòng hắn không ngờ lại hiện lên một cảm giác kiên định thực sự.

Sự vững chắc chưa từng có.

Quý Nhụy rửa tay, bôi kem dưỡng tay, đi ra ngoài phòng khách.

Cố Minh Hi lẳng lặng ngồi dựa vào trên tay ghế sô pha, hai tay chống lên đầu, ánh mắt lại không biết rơi vào nơi nào.

Kỷ Nhụy liếc nhìn màn hình TV, máy quay vừa lướt qua khuôn mặt của các khách mời trong số này, người dẫn chương trình giới thiệu rất sôi nổi, tất cả đều là ngôi sao thần tượng nổi tiếng, trong đó có người Quý Nhụy thậm chí còn không biết qua các chương trình giải trí hay phim truyền hình.

Theo lý mà nói, loại chương trình này rất được yêu thích ở độ tuổi của anh, nhưng anh ấy dường như không có hứng thú, sự phấn khích trên TV dường như không liên quan gì đến anh ấy.

Cô đi tới, ngồi xuống chiếc ghế salon màu xám nhạt bên cạnh anh, "Chương trình trên TV không hay sao?"

Cố Minh Hi lấy lại tinh thần, lập tức buông tay ngồi thẳng người, "Không... Tôi không hay xem TV."

Công việc ở nhà hàng đủ khiến anh bận rộn, thời gian còn lại anh hầu như chỉ dành để nghỉ ngơi nên không có thời gian xem TV.

“Cậu làm công việc gì?” Quý Nhụy vốn định hỏi anh còn đi học không, nhưng anh đã hai lần nhắc đến tiền lương nên không thể nghi ngờ gì nữa, anh là nhân viên văn phòng.

Anh do dự một lúc, cuối cùng thành thật trả lời câu hỏi của cô: "Tôi làm phục vụ trong một nhà hàng."

Rất tốt, anh đã bắt đầu thẳng thắn trả lời các câu hỏi của cô, điều này tốt hơn trước rất nhiều.

Anh trông giống như một học sinh cấp ba, có một chút non nớt đặc trưng của tuổi mới lớn, nếu Quý Nhụy không nhìn chứng minh thư của anh khi cô giúp anh làm thủ tục nhập viện thì sẽ không nghĩ rằng anh ấy đã 23 tuổi.

Không quan trọng nếu anh đẹp nhưng anh vẫn có khuôn mặt trẻ con.

"Chuyện lớn như vậy sao không nói cho cha mẹ biết?"

Đây là cái mà Quý Nhụy thắc mắc nhất, quên vụ tai nạn xe cộ lần trước đi, dù sao anh cũng không bị thương nhưng lần này nghiêm trọng hơn nhiều so với lần trước.

Chưa nói đến việc bị chặn ở đầu ngõ, đánh đập khiến anh không thể tự chăm sóc bản thân, cuối cùng anh được xuất viện và nhà của anh bị cướp phá, Quý Nhụy cho rằng có thể là do cùng một nhóm người.

Hung thủ vẫn chưa có một chút manh mối, nếu là người bình thường không biết sẽ hoảng sợ như thế nào nhưng anh lựa chọn im lặng chịu đựng tất cả.

Quý Nhụy mặc dù có thể hiểu được hành động chỉ báo tốt cho cha mẹ của anh, bởi bản thân cô cũng là người như vậy. Nhưng đối mặt với những chuyện như này, trốn tránh và chịu đựng một mình là không an toàn. Cô lớn lên trong một môi trường gia đình hòa thuận, vì vậy cô cho rằng khi cơ thể bị đe dọa nên cần nhất là sự bảo vệ của gia đình.

Im lặng một lúc, cuối cùng anh cũng nói cho cô biết nguyên nhân, "Mẹ tôi mất năm tôi mười tuổi. Tôi... Tôi cũng không có cha."

Câu trả lời của anh khiến Quý Nhụy ngạc nhiên, cô không ngờ rằng anh đã mồ côi cha mẹ từ khi còn nhỏ.



Cô cảm thấy rất có lỗi, giọng nói không khỏi mềm đi rất nhiều, "Còn những người khác trong nhà cậu thì sao? Ví dụ như ông bà nội?"

Không thể không có gia đình, phải không?

“Từ nhỏ tôi sống với mẹ, không người thân thích, năm tôi mười tuổi mẹ tôi gặp tai nạn xe qua đời, tôi được gửi vào cô nhi viện, sau đó được một gia đình nhận nuôi. Gia đình nuôi tôi đến năm 17 tuổi sau đó tôi ra ngoài. . . . ”

Cố Minh Hi giải thích ngắn gọn với giọng điệu bình tĩnh, như thể những gì anh đang nói không phải là việc của mình.

Thực ra vẫn còn rất nhiều bí mật nhưng anh không muốn nhắc đến nữa, những ký ức đó quá đen tối, anh không muốn cô biết.

Quý Nhụy im lặng một lúc, khó trách anh không muốn nhắc đến chuyện gia đình bởi vì thứ duy nhất anh có thể dựa vào chính là bản thân mình.

Cô không tiếp tục hỏi, cô chỉ muốn biết về hoàn cảnh gia đình của anh sau đó nghĩ cách giúp anh, hiện tại xem ra chỉ có cô mới có thể giúp anh.

Trên TV phát ra âm thanh của CCTV, thì ra đã 10 giờ tối.

Quý Nhụy lo lắng về những vết thương của anh và anh cần nghỉ ngơi nhiều hơn, Quý Nhụy trực tiếp dẫn anh đến phòng dành cho khách.

Cô thường bận rộn với công việc nên đã thuê người đến dọn dẹp nhà cửa vào một thời gian cố định để ngôi nhà luôn được sạch sẽ và ngăn nắp, nếu không thì với thói quen vứt đồ lung tung của cô, ngôi nhà sẽ đã trở thành một mớ hỗn độn.

Đứng ở phía sau cô, Cố Minh Hi yên lặng nhìn cô lấy quần áo và đồ đạc cá nhân từ trong tủ ra, đặt ở trên giường gỗ rắn chắc, vội vàng giũ chăn trải ra.

Dọn giường xong, Quý Nhụy lại kéo rèm cửa dày đặc.

"Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai nói chuyện sau."

Nói xong cô đi về phía cửa phòng, đột nhiên nghĩ tới điều gì, dừng bước quay đầu nói với anh: “Thuốc mỡ của cậu được cất giữ ở bệnh viện, mỗi ngày nhớ tới bôi thuốc. ."

Cố Minh Hi sửng sốt, nghĩ tới chính mình mua thuốc mỡ với cái giá cực đắt thuốc mỡ, do dự một chút trả lời: "Sáng sớm sợ là không kịp, tôi còn phải đi làm."

Quý Nhụy không thể tin nhìn chằm chằm, "Cậu đã như vậy rồi, còn muốn đi làm sao?"

Anh tỉnh bơ trả lời: "Tôi đã xin nghỉ phép nửa tháng rồi, nếu không đi phần thưởng chuyên cần của tháng sau sẽ không có..."

Anh bị thương như vậy mà còn suy nghĩ về tiền thưởng chuyên cần, xem ra số tiền này hẳn là không nhỏ, cô tò mò không nhịn được hỏi: "Tiền thưởng chuyên cần là bao nhiêu?"

“...30 tệ.” Anh xấu hổ cúi đầu.

Kỷ Nhụy không nói nên lời nhìn anh, nhất thời cảm thấy bất lực.

Cô nhớ rằng vào ngày sinh nhật của mình, cô đã yêu cầu anh trả gần 200 nhân dân tệ cho bữa ăn, nhưng anh đã trả lại 300 nhân dân tệ cho cô vào ngày hôm sau.

Cứ như vậy, không phải cô chỉ ăn một bữa mà đã hơn nửa năm tiền thưởng chuyên cần của anh sao?

Quý Nhụy trong lòng tự trách lỗi của mình, nhưng trên mặt lại nghiêm túc khiển trách: " Hôm đó không phải tôi đã nói sao? Bảo cậu tới đây trả nợ cho tôi, coi như là cậu trả lại tiền của tôi, sau đó hai chúng ta coi như thanh toán! Tại sao sau đó cậu lại trả lại tiền cho tôi? Cậu coi lời nói của tôi như cơn gió thoảng qua tai sao?"

Cố Minh Hi còn tưởng cô tức giận, trong lòng có chút bồn chồn, thản nhiên giải thích: "Tôi cảm thấy... bữa ăn kia ăn rất ngon, tôi, tôi rất vui vì chị cùng tôi ăn cơm. Chị lại giúp đỡ tôi, hơn nữa chị còn đồng ý cho tôi vay tiền, hơn nữa hôm đó là sinh nhật của chị ..."

Nói đến cùng, giọng nói của anh gần như không nghe thấy, cúi đầu xuống giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì.