Chương 3: Tai Nạn Xe Hơi

Quý Nhụy ngồi vào ghế sau xe, tựa đầu vào thảm xe, thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Phàm liếc cô từ kính chiếu hậu trong xe, trầm giọng hỏi: "Có phải em hơi mệt không? Hay là ... hôm khác?"

Quý Nhụy nhíu mày, "Không, đi thôi."

Chiếc xe chạy yên tĩnh trên đường, Quý Nhụy thản nhiên nhìn dòng xe qua lại bên ngoài cửa sổ.

Cô không thích một cuộc gặp gỡ bất ngờ như vậy chút nào, nó khiến cô nhớ lại cuộc chia tay bảy năm trước, mối tình đầu khiến cô đau lòng.

Đến lúc đó cô mới hiểu ra rằng, hóa ra mối tình ấy không hề phai nhạt theo thời gian mà chỉ chôn chặt vào một góc nào đó trong ký ức của cô, khi cô vô tình chạm vào đó là một nỗi đau xuyên thấu.

Cuộc sống vốn không ai đoán trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, chẳng hạn như trước khi Tô Lâm đề nghị chia tay, Quý Nhụy sẽ không bao giờ tưởng tượng rằng hắn sẽ yêu người phụ nữ khác để thay lòng, từ bỏ mối quan hệ trong nhiều năm của họ.

Cô không biết yêu sâu đậm như thế nào, cô nhớ hai tháng đầu sau khi chia tay, mọi khung cảnh trong khuôn viên trường đều khiến cô nhớ đến anh, mỗi lần quay lại, cô lại thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc. Những con phố mà họ từng nắm tay đi dạo cũng trở thành nơi cô cảm thấy rất buồn.

Năm lớp 11 bọn nắm chặt tay nhau, nói ra những lời hứa vĩnh viễn, lại không biết rằng tuổi thập tự đầu, có một số lời vĩnh viễn không thể mở miệng, vừa mở miệng liền trở thành trong nháy mắt. Những lời hứa mà chúng ta đã từng thực hiện và những khoảng thời gian ngọt ngào mà chúng ta đã trải qua ngày hôm nay dường như thật nhạt nhoà và nực cười.

Quý Nhụy chạm nhẹ vào l*иg ngực của mình, mặc dù ở đây cô vẫn cảm thấy đau, nhưng cô cảm thấy cái cảm giác này không là gì so với những thăng trầm mà cô đã gặp phải trong nhiều năm qua.



Tiếng tin nhắn làm gián đoạn dòng suy nghĩ miên man của cô, cô mở điện thoại lên, đó là quảng cáo về một ngôi nhà do công ty môi giới gửi đến, cô tiện tay xóa luôn tin nhắn và phát hiện có một cuộc gọi nhỡ, là một cuộc gọi từ người nhà.

Cô có thể đoán được những gì mẹ cô sẽ nói, chắc hẳn bà sẽ hỏi quan, quan tâm gần đây cô có kết thêm bạn mới hay không. Vài ngày nữa cô sẽ bước sang tuổi 29. Cô cũng đã lớn tuổi, bố mẹ cô là những người thuộc thế hệ cũ với quan niệm truyền thống nên việc lo lắng cho cuộc sống hôn nhân của cô là điều đương nhiên.

Cô khóa màn hình điện thoại lại nhét vào cặp, dự định sau khi xong việc tối nay sẽ gọi lại, lúc này đây, cô không vội nghe mẹ cằn nhằn.

Quý Nhụy tự giễu nở nụ cười, con gái thật là bất hiếu, đến tận bây giời vẫn làm cha mẹ lo lắng. Có lẽ cô ấy nên tìm một người tương tự để kết hôn với mình, để cho cha mẹ cô ấy một lời giải thích, để họ không phải lo lắng rằng cô ấy sẽ không được chăm sóc khi về già.

Đang suy nghĩ lung tung thì phía trước đột nhiên có một cú phanh gấp, Quý Nhụy theo quán tính lao về phía trước, mũi suýt nữa đυ.ng phải đệm ghế trước.

Cô vuốt tóc mái rối bù, khẽ cau mày hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Lâm Phàm nhìn về phía trước với vẻ nghiêm nghị hiếm thấy và vẻ kinh ngạc trên mặt, "Vừa rồi đột nhiên có người xông ra, hình như là tôi đã đâm phải."

Nói xong liền vội vàng xuống xe đi vòng qua đầu xe kiểm tra tình hình, Quý Nhụy nghe nói đã đâm phải ai đó, liền nhanh chóng xuống xe kiểm tra.

Có một người đang nằm ở phía trước của chiếc xe, và có thể nhận ra rằng đó là một người đàn ông.

Lúc này, anh ta nằm úp mặt, bất động, nhìn thoáng qua không thấy vết thương ở đâu, may mà trên người không có vết máu.