Chương 4: Trai Đẹp

Lâm Phàm ngay lập tức gọi xe cứu thương, mô tả về tình hình và thông báo cho bệnh viện về vị trí chi tiết.

Sau khi cúp điện thoại, anh nhìn Quý Nhụy với vẻ xin lỗi.

"Thật xin lỗi, Quý tổng, nếu không tôi sẽ bảo Tần Lam đi cùng ngài đến chỗ hẹn trước, tôi sẽ ở lại xử lý mọi chuyện."

Quý Nhụy liếc nhìn người nằm trên mặt đất và đưa ra quyết định dứt khoát "Không cần, anh liên lạc với Minh Thư hẹn ngày khác đi. Tôi sẽ ở lại và xử lý chuyện này”.

Lâm Phàm xúc động gật đầu, lập tức đi sang một bên tiếp tục gọi điện thoại.

Quý Nhụy nhìn xung quanh, là một góc chết của đường phố, camera bên đường không quay được chỗ này, xung quanh cũng không có cửa hàng, thời điểm xảy ra chuyện cũng không có người đi đường, chút nữa cảnh sát giao thông hỏi sẽ rất khó để giải quyết, chỉ có thể đợi cho đến khi người đó tỉnh dậy để xem thái độ của anh ta như thế nào.

Cảnh sát giao thông và xe cứu thương gần như đến cùng lúc, Quý Nhụy đi theo xe cứu thương để theo dõi tình hình của nạn nhân, còn Lâm Phàm thì đến đội cảnh sát giao thông để giải thích chuyện gì đã xảy ra.

Ngay cả vào ban đêm vẫn có rất nhiều người trong bệnh viện, Quý Nhụy đã xếp hàng dài để hoàn thành các thủ tục.

Cô vừa bước tới cửa phòng bệnh, bác sĩ vừa mới khám xong từ bên trong đi ra.

Quý Nhụy liền tiến lên hỏi về tình hình, bác sĩ nói chỉ là trầy da bình thường, chấn động nhẹ, cũng không có gì nghiêm trọng, đề nghị ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày, sau đó nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện.

Cô thở phào nhẹ nhõm, mở cửa bước vào phòng bệnh.

Người bệnh đang cúi đầu, nhưng khi nghe thấy tiếng mở cửa, anh ta dường như bị cái gì giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn cô.

Quý Nhụy đứng hình một lúc, thật là một cậu bé đẹp trai.



Lần đầu tiên cô nhìn thấy đôi mắt đẹp như vậy, trong suốt thuần khiết, giống như một đêm yên tĩnh, khiến mọi người không thể không bị thu hút.

Trước khi xảy ra tai nạn, cô và Lâm Phàm không biết anh bị thương ở đâu nên không dám tùy tiện di chuyển vị trí của anh. Sau khi xe cấp cứu đến, anh lại bị nhân viên y tế vây quanh, cô không nhìn rõ mặt anh, nhưng mơ hồ có cảm giác anh còn rất trẻ.

Quý Nhụy hoài nghi hắn còn là một vị thành niên, gương mặt quan ôn hòa thanh tú, đường nét trên mặt mềm mại thanh tú, thoạt nhìn không có ác ý.

Hắn ta dường như bị tình huống trước mắt làm cho mê muội, bất an nhìn chằm chằm chính mình, trông càng thêm ngây thơ vô tội.

Quý Nhụy rót cho hắn một ly nước ấm, đưa tới trước mặt: "Yên tâm đi, bác sĩ nói chỉ là vết thương ngoài da bình thường, không có gì nghiêm trọng, cậu ở đâu? Có cần tôi liên hệ với gia đình của cậu không?”

Hắn nhìn chằm chằm ly nước cô đưa, do dự một lúc mới nhận lấy, hai tay cầm ly nhưng không uống.

Khi nghe cô nói muốn liên lạc với gia đình, vẻ mặt anh rõ ràng hơi khựng lại, một lúc sau mới nhẹ giọng đáp: “Không cần…”

Giọng nói của hắn rất hay, mềm mại và dịu dàng, nhưng không thể che giấu nổi sự mệt mỏi.

Quý Nhụy nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn ta là người nước ngoài, bởi vì người nhà không ở đây nên rất khó liên lạc?

Cô không phải người hay tò mò, thấy hắn không chịu mở miệng cũng không hỏi thêm gì nữa, lúc này, tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Hôm nay Quý Nhụy mặc một chiếc áo vest màu trắng, điện thoại vẫn để trong túi áo.

Là Lâm Phàm đã gọi tới nói với cô ấy rằng anh ấy vẫn đang ở trong đồn cảnh sát giao thông, lúc này anh ấy có thể sẽ không thể đến bệnh viện.

Quý Nhụy liếc nhìn đồng hồ, ngày mai cô phải bay chuyến bay sáng sớm đến Bắc Kinh công tác hai ngày, nếu mọi chuyện cứ như này thì chắc chắn phải đến rất khuya mới có thể vềc nhà.