Chương 42: Gặp chuyện

BIỆC THỰ THIÊN GIA …

" Thiên Kỳ …anh nhìn bộ dạng hiện tại của mình xem …có còn ra con người không …!"

Châu Nhi nhìn thấy bộ dạng chán trường của anh trong lòng liền nảy sinh cảm giác chán ghét ,người đàn ông ưu tú cô yêu từ lúc nào lại biến thành bộ dạng hèn mọn như thế này .Người đàn ông vốn vĩ cũng chẳng để tâm đến lời nói của cô ,gương mặt tuấn tú của anh hiện rõ sự thâm trầm ,trên tay cầm chay rượu hết lần này đến lần khác nóc liền tục ,rượu có vị đắng nghét khi trôi xuống cổ họng khiến anh khó chịu ,nhưng vẫn không muốn ngừng lại .Châu Nhi thật không thể chịu đựng nổi dáng vẻ chán đời của anh ,cô tức giận đi đến động tác giành lấy chay rượu trên tay anh ném xuống sàn gạch .

" Bốp!"

Mảng vỡ thủy tinh bắt đầu văng khắp nơi trên sàn gạch láng bóng , giọng nói của cô có chút đau lòng mang theo một chút khıêυ khí©h …

" Thiên Kỳ… cô ấy không yêu anh ,anh liền biến thành cái bộ dạng như thế này sao ,anh từ bao giờ trở thành một kẻ thất bại như thế ,tôi thật không hiểu sao, bản thân tôi lại yêu một người như anh …!"

Con ngươi trong mắt người đàn ông liền chuyển động ,lời nói của cô cũng không thể khiến anh tỉnh ngộ ,anh với tay khui một chay rượu khác, động tác cầm chay rượu ngửa mặt lên nóc thêm một ngụm ,giọng nói của anh thờ ơ …

" Tôi là kẻ thất bại như vậy …cô còn ở đây cùng tôi day dưa để làm cái gì …không yêu tôi cũng được, vì vốn vĩ từ đầu đến cuối, tôi chưa từng nói yêu cô …người tôi yêu mãi mãi cũng chỉ có cô ấy …!"

Châu Nhi tức đến xanh cả mặt ,bàn tay thon dài nắm chặt nhau ,móng tay nhọn như cắm cả vào da thịt.Giọng nói cô có phần run rẫy …

" Thiên Kỳ ! chẳng lẽ đến bây giờ anh còn chưa tỉnh ngộ sao …anh vẫn không quên được Ân Ân …cô ấy hiện tại là người phụ nữ của Lôi Vận …người ta đã là Lôi Phu Nhân …cô ấy sống ở Ngự Uyển ,căn biệc thự trị giá nghìn tỷ ,đi ra ngoài có người đưa kẻ đón ,xe dùng để di chuyển cũng là bản giới hạn,Lôi Vận người đàn của cô ấy ,là người nắm chủ kinh tế ở Bắc Kinh này…còn anh …anh hai bàn tay trắng anh nuôi nổi cô ấy không …anh bây giờ cả bản thân mình còn lo chưa xong …thì lấy cái gì đấu với Lôi Vận hả …anh cứ như vậy thì mãi mãi vẫn là một kẻ thất bại,vô dụng ,không hơn không kém!"

Đúng là khi con người tức giận lên đến cực điểm ,thì lời nói khi phát ra khả năng sát thương cực mạnh .Thiên Kỳ hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập,sự tức giận đang được cố kiềm chế lại ,chất xúc tác của rượu khiến đầu óc anh hơi quay cuồng ,giọng người đàn ông trầm lại …

" Cô nói đúng …tôi hiện tại là kẻ thất bại …là kẻ vô dụng …như vậy cô còn ở đây cùng tôi day dưa để làm gì …tại sao không cút đi …Thiên Gia cửa ra vào vẫn ở đó,cô có thể tùy ý muốn đi lúc nào thì đi ,tốt nhất là …cút khỏi mắt tôi!"

Châu Nhi run rẫy hét lớn …

" Thiên Kỳ …anh đúng là cầm thú…anh đừng quên hiện tại tôi đang mang thai con của anh …anh dám bảo tôi cút sao …anh cho rằng nếu tôi đi ,thì cô ấy sẽ quay về với anh sao ,ngu ngốc , anh mãi mãi là kẻ thất bại ,đời này anh đừng nghĩ đến việc tranh giành phụ nữ với Lôi Vận …!"

Gương mặt người đàn ông bắt đầu lạnh dần .

" Câm miệng lại …cút ngay !"

" Thế nào ? có phải tôi nói trúng tim đen của anh rồi không ? anh mãi mãi vẫn là kẻ thật bại dưới tay hắn ,một năm trước cũng vậy ,một năm sau cũng vậy ,nếu như một năm trước không nhờ tôi cứu anh thì có lẽ một năm sau anh đã thành một phế vật ,lang thang ở đầu đường xó chợ nào rồi …!"

" Chát !"

Thiên Kỳ không kiềm chế được sự tức giận đã tát thẳng vào gương mặt của Châu Nhi , cô có chút bất ngờ ,bất động một chỗ ,một bên gương mặt xinh đẹp đã hiện rõ năm ngón tay ,môi cô bắt đầu trở nên run rẫy …

" Anh đánh tôi …anh là vì cái gì lại dám đánh tôi …là vì tôi nói anh là kẻ thất bại …hay là vì tôi nhắc đến người phụ nữ đó …!"

Thiên Kỳ giận dữ chân thô bạo đá vào cái bàn ,anh hận không thể một lần trút toàn bộ sự giận dữ ra ngoài .

" Cô cút đi …đừng ở đây nữa …phải ! tôi yêu Ân Ân …cho nên đời này tôi sẽ không quên cô ấy …càng không thể yêu cô…cho dù cô ấy không yêu tôi cũng không sao cả …!"

Châu Nhi gương mặt xinh đẹp của cô đã ướt đẫm nước mắt,cô cắn môi dưới đến bậc máu tay nhẹ nhàng sợ lên bụng ,cô run rẫy đập tay lên chiếc bàn ,giọng nói lạnh dần …

" Tôi muốn hỏi anh một câu ,anh trước giờ với tôi chưa từng có cảm giác sao ?

Anh mệt mỏi trước những câu hỏi chất vấn của cô ,anh liền lười nhát tùy ý trả lời …

" Đúng vậy !"

" Anh vì cô ấy …mà ngay cả khi tôi đang mang thai con của anh …anh cũng không yêu tôi …!"

Thiên Kỳ mệt mỏi ,tay xoa nhẹ thái dương …

" Phải !"

Tiếng khóc nghẹn của cô bắt đầu vang lên ,như đấm thẳng vào tai anh .Sao đó bóng lưng của Châu Nhi liền đi ra khỏi phòng ,đầu cũng không quay lại, bỏ lại người đàn ông phía sau …cô độc …

_________________________

Ân Ân ngồi trên chiếc xe hơi màu đen sang trọng ,xe di chuyển trên đường tốc độ không nhanh không chậm,gió hơi thổi vào mặt khiến cô dễ chịu .Cái thai này thật rất khó chiều ,sáng tối đều dày vò cô hết nôn mửa,rồi lại thèm ăn ,ở nhà thì quá ngộp ngạt cho nên đành bảo tài xế lái xe ,dạo một vòng thành phố của Bắc Kinh.Từ lúc biết bản thân đang mang thai ,tâm tình cô càng trở nên rất nhạy cảm ,cô thật nhớ Lôi Vận ,cảm giác khi ngủ không có vòng tay quen thuộc của hắn ôm lấy thật khó chịu .Tay Ân Ân vuốt nhẹ trên bụng ,trong lòng cảm xúc trở nên vui sướиɠ khó tả ,cô muốn khi anh trở về sẽ cho anh một bất ngờ ,cho nên mới giữa kín bí mật này trong lòng …vì thai còn khá nhỏ ,nên Ân Ân cũng không muốn tiết lộ với ai .Dù sao Ân Ân vẫn là một cô gái truyền thống rất tin những điều kiêng kỵ về việc mang thai …cô đành âm thầm đề trong lòng mà tự mãn …

Chuông điện thoại vang lên, vừa thấy số của hắn cô theo phản xạ liền nhấc máy ,lần này cô thật không đợi mà đã nói trước .

" Vận …tại sao muộn như vậy, mới gọi cho em …!"

Đầu giây bên kia hơi im lặng ,cô hình như nghe được tiếng hắn cười …

" Ân Ân …từ bao giờ em đã biết đợi điện thoại của tôi vậy …em càng lúc càng giống một cô vợ …!"

Ân Ân mặt liền đỏ lên ,cô thật là quá hối hả rồi ,cô bĩu môi một cái ,không thèm để tâm đến lời hắn .

" Thế nào ! Vận …khi nào mới trở về hả …anh đã đi được mười ngày rồi …anh định dày vò em đến khi nào đây …Vận em thật nhớ anh …nhớ đến phát điên rồi …Vận anh xong việc thì phải trở về ngay …Vận anh không nhớ em sao …Vận …!"

Cô còn chưa nói hết đã bị người đàn ông cắt ngang .

" Ân Ân …em hôm nay sao vậy …nói nhiều như thế sao ? có chuyện gì sao ?"

Người đàn ông hơi bất ngờ trước thái độ của cô ,cô chưa từng nói nhiều như vậy ,ngữ điệu hình như rất gấp gút ,Ân Ân liền cắn môi cô hít thở sâu .

" Em…chỉ là rất nhớ anh !"

Đầu giây bên kia lại im lặng …

" Ân Ân …đợi anh …ngày kia anh sẽ về …nhẫn nại một chút …!"

Trái tim cô hơi run lên ,cảm giác này thật hạnh phúc .

" Được ! ngày kia em sẽ ra sân bay đón anh …!"

" Ừ !

_________________________

Xe tiếp tục di chuyển ,đi qua mấy đoạn đường …

" Dừng lại phía trước …sao đó… cậu cứ về trước ,khi nào tôi muốn về tôi sẽ bắt taxi về !"

Tài xế liền cung kính gật đầu .

" Dạ ! Phu Nhân ."

Ân Ân bước xuống xe ,đây là một ngọn đồi từ độ cao này nhìn xuống ,sẽ thấy được toàn bộ cảnh đẹp ở thành phố Bắc Kinh .Trước đây Lôi Vận cũng từng dẫn cô đến đây ,Thiên Kỳ cũng từng cùng cô đến …lúc ấy cô nhớ Thiên Kỳ từng hỏi cô một câu,câu nói đó khiến cô nhớ mãi …

" Ân Ân …một năm qua khi em sống bên cạnh người đàn ông đó …em thật sự không động tâm chút nào sao ?"

Lúc đó cô thừa nhận cô đã tự dối lòng ,cô đã động tâm với Lôi Vận .Chỉ là khi ở trước mặt anh cô không dám nói thật lòng mình .Nhưng hiện tại cô đã có thể dũng cảm khẳng định rằng …

" Cô Ân Ân …thật tâm thật dạ yêu người đàn ông đó Lôi Vận…!"

Tiếng khóc nức nở của ai đó vang lên rất nhỏ, nhưng cô vẫn nghe rõ được ,đó là tiếng của một người phụ nữ .Ân Ân theo phản xạ liền đi đến nơi phát ra tiếng khóc đấy .Người phụ nữ đấy dáng vẻ rất thảm thương ,cô đi chân trần ,trên người mặc một chiếc váy màu vàng rộng rãi, có phần hơi xộc xệt .Ân Ân bước càng lúc càng gần người phụ nữ ,cô giật mình khi thấy Châu Nhi .

" Châu Nhi …là cô sao …cô làm gì ở đây ?"

Ân Ân nhìn Châu Nhi đầy nghi hoặc ,bộ dạng của người phụ nữ này sao lại thảm thương đến vậy ,gương mặt xinh đẹp của cô ướt đẫm nước mắt .Châu Nhi phát hiện được Ân Ân ở phía sau liền xoay đầu lại ,ánh mắt chứa đầy câm hận nhìn cô khiến Ân Ân có chút giật mình .

" Đều do cô ban cho cả …Thiên Kỳ anh ấy nói không yêu tôi …anh ấy tức giận bảo tôi cút đi …anh ấy cũng chẳng quan tâm …là tôi đang mang trong người cốt nhụt của anh ấy !"

Châu Nhi giọng nói hơi nghẹn ,vì cảm xúc kích động mà tuông trào một lượt ,thật thống khổ .Ân Ân nghe cô nói cũng thầm hiểu được chuyện gì sảy ra ,cô bước đến cạnh Châu Nhi ,giọng nói nhỏ nhẹ muốn trấn an cô tay Ân Ân dịu dàng đặt lên vai người phụ nữ .

" Châu Nhi …cô muốn anh ấy yêu cô ,thì cô phải cho anh ấy thời gian để tiếp nhận , cô hà tất gì phải gượng ép như vậy ,xem bản thân cô hiện tại không phải rất thảm hại sao …cô không quan tâm bản thân ,cũng nên suy nghĩ cho đứa con trong bụng một chút !"

Châu Nhi liền trợn to hai mắt nhìn cô, động tác dứt khoát hất tay Ân Ân ra .

" Cô đừng giả nhân giả nghĩa nữa …cô hiện tại cái gì cũng có ,cho nên không mãi mãi cũng không bao giờ hiểu được cảm giác của tôi , tôi không phải là không cho anh ấy thời gian ,mà là vốn vĩ anh ấy không muốn tiếp nhận …một năm qua còn chưa đủ sao ,tình cảm của tôi như vậy còn chưa đủ sao ,tôi hạ thấp bản thân như vậy cũng không đổi được một cái ngoái nhìn từ anh ấy…Ân Ân đều tại cô …tất cả đều tại cô …nếu không phải tại cô chủ động tìm anh ấy ,nói muốn bắt đầu lại ,thì anh ấy sẽ không vô tình với tôi như vậy …!"

Châu Nhi bắt đầu trở nên kích động ,giọng nói người phụ nữ này càng lúc càng trở nên đanh thép,Ân Ân bắt đầu sợ hãi trước bộ dạng điên loạn của Châu Nhi .Cô cố gắng dùng ngữ điệu nhỏ nhất để trấn an cô …

" Châu Nhi …cô bình tĩnh …tôi và Thiên Kỳ đã không còn khả năng nữa , cho nên cô đừng suy nghĩ quá nhiều , cô tin tôi ,chỉ cần cô cố gắng thì anh ấy sẽ yêu cô …Châu Nhi tôi đưa cô về Thiên Gia được không …!"

Ân Ân một lần nữa nắm lấy bàn tay của người phụ nữ ,Châu Nhi không quan tâm đến lời nói của cô .Thậm chí còn trở nên kích động hơn ,hất mạnh tay cô ra ,bước chân lùi về sau mấy bước .Ánh mắt Châu Nhi trở nên càng lúc càng bi thương ,nước mắt lần lượt rơi xuống ,ai hiểu cho lòng cô hiện tại trống rỗng bao nhiêu ,đau khổ bao nhiêu,ngay giờ phút từ chính miệng anh thừa nhận ,là anh mãi mãi cũng không quên được Ân Ân thì trái tim cô đã tan nát thành mảnh vụn .Cô vì anh thậm chí chống đối lại cha mình,vì anh mà từ bỏ tôn nghiêm của chính mình ,vì anh mà cố gắng hết lòng ,nhưng Thiên Kỳ lại tuyệt tình với cô như vậy .Anh từ đầu đến cuối vẫn không động tâm , tại sao lại như vậy ?

" Ân Ân …đều tại cô …tôi hận cô …tôi ghét cô …cô đã có Lôi Vận rồi ,còn vì cái gì còn muốn dành Thiên Kỳ với tôi …!"

Bước chân Châu Nhi càng lúc càng lùi về phía sau ,độ cao này khiến Ân Ân sợ hãi .

" Châu Nhi …cô bình tĩnh …đừng lùi lại nữa …!"

Châu Nhi giờ phút này trong lòng chỉ còn sự câm hận ,cô như phát điên mà khóc càng lớn .

" Ân Ân …tôi không có người thân …tôi không có bạn bè …thứ còn lại của tôi chỉ có anh ấy …tôi yêu anh ấy, cô đừng tranh dành anh ấy với tôi có được không …!"

Ân Ân liền ngắt lời Châu Nhi …

" Cô còn có cha cô …cô còn có Châu Gia …cô bình tĩnh đã …mau lại đây …!"

Châu Nhi bộ dạng như kích động cười lớn ,bước chân lại tiếp tục lùi lại sau …

" Cha sao …hahahahah…Thiên Gia sao …tất cả đều là giả cả …cha cũng giả …nhà cũng là giả ngay cả vị trí Thiên Kim tiểu thư này cũng là giả …tôi chỉ là một cô nhi được Châu Gia ban phát ân huệ mà nhận nuôi…!"

Ân Ân thất kinh …

" Cái gì ! Châu Nhi bình tĩnh …!"

" Tôi chỉ có Thiên Kỳ…tôi chỉ có anh ấy …!"

" Á !"

Châu Nhi vì kích động nên không biết bản thân đã lùi lại rất gần chân đồi ,cô bị trượt chân mà ngã ra sao .Châu Nhi hoảng sợ mà hét to ,thời khắc cô cứ tưởng bản thân sẽ rơi xuống thì Ân Ân đã kịp thời bắt kịp tay cô kéo lại .Động tác dứt khoát rất nhanh nắm được tay cô ,nhưng lực quá mạnh khiến cô bậc lại liền trúng vào người Ân Ân một cái rất mạnh ,Ân Ân liền ngã ra phía sau bụng đập trúng một tảng đá ở gần đó .Châu Nhi lúc này mới thức tỉnh ,lấy lại thần sắc vốn có, cô ngồi dậy đỡ lấy Ân Ân .

" Ân Ân …xin lỗi …tôi không cố ý …không sao chứ ?"

Ân Ân sắc mặt vẫn trắng bệt không phản ứng ,mài xinh đẹp của cô hơi nhăn lại .Châu Nhi nhìn cô đầy khó hiểu …

" Ân Ân …dù sao cũng cảm ơn cô đã cứu tôi …tôi xin lỗi …nhưng cô sao vậy …!"

Châu Nhi nhìn cô tay ôm bụng ,ánh mắt người phụ nữ liền di chuyển xuống phía dưới váy của Ân Ân ,váy trắng hiện rõ dòng màu đỏ sẫm nổi bậc ,máu rất nhiều khiến Châu Nhi thất kinh hồn vía…

" Ân Ân …cô mang thai sao ? "

Ân Ân mặt bắt đầu trắng bệt dần ,mồ hôi trên trán ướt đẫm .

" Cứu tôi …tôi đang mang thai …!"

Ân Ân chỉ cố gắng thốt ra được vài chữ, sao đó liền bất tỉnh .Châu Nhi bắt đầu hoảng sợ cực độ,tay cô run rẫy bấm vào số điện thoại của Thiên Kỳ …

" Còn gọi cho tôi làm gì ?"

Giọng nói Châu Nhi run rẫy ,mà lắp bắp…

" Thiên Kỳ …em gây hoạ rồi…!"

Thiên Kỳ hơi sững sốt vì giọng nói của cô ,có chút không bình thường …

" Ân Ân cô ấy vì cứu em…mà bụng bị đập mạnh ,cô ấy…đang mang thai …máu chảy rất nhiều …!"

Thiên Kỳ nghe được tin chấn động ,sắc mặt liền lo lắng cực độ ,giọng nói anh hiện rõ sự sốt sắn …

" Mau gọi cấp cứu …tôi đến ngay …!"

Còn tiếp …

😭😭😭😭😭😭

em xin lỗi vì đã viết chỉ Ân bị sảy thai …huuhuuu về sao còn phải bị ngược tâm nữa 😭😭😭 sao em ác thế 😂