Chương 47: Thất vọng

“Không phải vì hết yêu mà buông tay…mà là anh ấy mệt rồi…nếu cứ nếu kéo thứ tình yêu không thuộc về mình thì cả hai đều đau khổ…!”

_________________________

NGỰ UYỂN

Đã ba ngày trôi qua Lôi Vận cũng không có về nhà, Ân Ân dáng vẻ vẫn rất điềm đạm luôn có thói quen nhìn ra ngoài cửa sổ chờ đợi hắn, cô hy vọng hắn có thể trở về nhưng sau đêm đó hắn bỏ đi ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho cô. Trái tim cô như vỡ tan thành từng mảnh vụn vậy, lúc hắn tuyệt tình nói buông tay chính là cảm giác đau đớn như vậy sao. Lúc ánh mắt Lôi Vận chứa đầy sự thất vọng nhìn cô, lúc anh ấy từ chính miệng nói là không cần cô, lúc anh ấy bỏ mặc cô bước đi đầu cũng không ngoảnh lại, thời khắc đó cô thật sự biết bản thân đã sai rồi…

Ân Ân lấy hết dũng khí bấm vào dãy số quen thuộc, trong lòng tim co thắt mạnh đau đớn vô cùng. Tiếng chuông điện thoại vang lên âm điệu êm tai kéo dài một lúc, sao đó thì tắt không ai bắt máy cả. Ân Ân khóc như mưa cô ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, ánh mắt hiện rõ sự bi thương đến nao lòng người, tại sao Lôi Vận lại có thể tuyệt tình như vậy, hắn thật sự không cần cô nữa rồi sao. Cô vạn lần chưa từng nghĩ đến sẽ một ngày Lôi Vận thật sự buông tay cô, một năm trước chẳng phải chính cô luôn muốn như vậy sao, tại sao hiện tại lại khổ tâm đến như vậy. Vận! anh thật sự buông tay em sao? Thật sự tuyệt tình như vậy sao? Thật sự không cho em một cơ hội sao…

Tiếng chuông điện thoại một lần nữa vang lên, Ân Ân hối hả nhấc máy, giờ khắc này chỉ cần nghe thấy giọng nói của hắn cô cũng mãn nguyện.

“Vận!”

Tiếng nấc nghẹn của cô vang lên.

“Đến Hộp Đêm!”

Tiếng điện thoại ngắt cô vẫn thẫn thờ nhìn vào màn hình tối đen của điện thoại, trong lòng tràn đầy sự nghi hoặc, Lôi Vận bảo cô đến Hộp Đêm sao, tại sao lại muốn cô đến đó, Ân Ân siết chặt điện thoại trong tay trong lòng không hiểu vì sao cảm giác lại bất an đến vậy. Ân Ân một lúc sao mới bước xuống lầu, cô chỉ thấy một chiếc xe hơi màu đen đã chờ sẵn trước cổng, bước chân cô có chút khựng lại, cô thật sợ cảm giác này đột nhiên cô sợ phải đến nơi đó . A Ngũ hạ kính chiếu hậu xuống, gương mặt đẹp trai lộ ra ngoài.

“Chị dâu! lên xe là đại ca bảo tôi đến đoán chị.”

Ân Ân có chút giật mình đây là lần đầu tiên A Ngũ gọi cô là chị dâu, trước giờ cô biết rõ người thanh niên này rất có ác cảm với cô, chưa từng muốn cô và Lôi Vận ở cùng nhau, vì trong mắt của A Ngũ cô là một người phụ nữ tâm cơ, ở bên cạnh Lôi vận chỉ là tai hoạ cho hắn. Ân Ân nghĩ ngợi một lúc sau đó mới lên xe, bầu không khí ngày hôm nay thật có chút u ám, bầu trời cũng không đầy sao như mọi khi, chỉ toàn một màu tối đen như mực.

“Chị dâu! đại ca rất yêu chị, tôi hy vọng chị đừng làm anh ấy thất vọng.”

A Ngũ đột nhiên lên tiếng phá vỡ đi bầu không khí yên lặng, Ân Ân cuối đầu ánh mắt cô trở nên ảm đạm.

“Tại sao anh ấy muốn cậu đưa tôi đến Hộp Đêm?”

A Ngũ ánh mắt có phần hơi khựng lại, muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi.

“Chị tới rồi sẽ biết…tôi theo đại ca nhiều năm như vậy, cũng chưa lần nào thấy anh ấy thống khổ đến như vậy.”

Xe tiếp tục di chuyển trên đường lớn, Bắc Kinh vẫn vậy vào ban đêm vẫn rất nhộn nhịp, ánh đèn vẫn sáng rực không bao giờ tắt. Trong lòng cô lúc này thật trống rỗng biết bao, cô không hiểu vì sao hắn lại muốn cô đến Hộp Đêm , tuy nơi này đã từng có rất nhiều kỷ niệm giữa cô và hắn, cũng là lần đầu tiên hắn và cô gặp nhau, nhưng Hộp Đêm vẫn là nơi không dành cho cô. Cô không thích ứng được cái cảm giác tɧác ɭoạи, và sự đắm chìm điên loạn trong tiếng nhạc của nó.

Xe dừng lại trước cổng lớn của Hộp Đêm, cô hồi hộp từng bước đi vào. Hộp Đêm hôm nay không giống với mọi khi yên tĩnh lạ thường không có một bóng người, xung quanh cũng chỉ mở lấy vài ánh đèn khung cảnh thật ảm đạm, dường như đã được ai đó bao hết chỗ này. Quản lý Mỵ thấy Ân Ân vào liền lễ độ đi đến, ánh mắt quét lên người cô một lượt, ánh mắt hiện lên vài phần cảm tháng quả thật rất xinh đẹp, nếu đã là người phụ nữ của Lôi Vận thì sẽ không thể tầm thường được.

" Ân tiểu thư! Lôi thiếu đợi cô ở trên phòng vib tầng trên."

Cô cuối đầu lịch sự.

" Được!"

Ân Ân hướng mắt nhìn lên căn phòng cao nhất, cảm giác này thật khó chịu, cô từng bước đi lên tay nắm chặt cánh cửa do dự một lúc cuối cùng cũng mở ra.

Lôi Vận ngồi trên ghế sofa lớn, trên bàn toàn những thứ rượu có màu sắc khác nhau, đám thuộc hạ xung quanh hắn tầm năm sáu người bọn họ từ trên xuống dưới đều mặc trang phục màu đen, đứng uy nghiêm mà cuối đầu trước hắn. Lôi Vận hôm nay có chút khác thường dáng vẻ của hắn dường như lạnh lẽo hơn vài phần, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, phía bên ngực được thiếu hoa văn tỷ mỹ, cúc áo cũng rài tùy tiện cứ như vậy để lộ cả bờ ngực săn chắc hoàn mỹ. Ân Ân đi đến trước mặt người đàn ông, hắn cũng không nhìn cô động tác người đàn ông ung dung rót rượu, Ân Ân cắn chặt môi dưới.

" Vận! tại sao lại chọn chỗ này?"

Ánh của hắn dường như rất lạnh lùng, ngay cả một cái ngẩn đầu cũng không có.

" Bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đó vậy? "

Ân Ân nghe được câu nói này trái tim cô càng run rẫy hơn gấp bội, Lôi Vận muốn cùng cô kết thúc tại đây sao, ngữ khí lạnh lùng không chút lưu tình khiến lòng cô thắt lại.

“Vận! em yêu anh…anh không thể cho em một cơ hội sao, lúc bắt đầu chẳng phải là anh điên cuồng theo đuổi, người day dưa không chịu buông tay cũng là anh, sao đó thì sao…đến khi em yêu anh thì đến hôm nay anh lại nói muốn cùng em kết thúc, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy.”

Con ngươi trong mắt người đàn ông có chút chuyển động, ánh mắt hẹp dài của hắn hướng về cô như muốn nhìn thấu tâm can.

“Tôi còn có thể tin em sao Ân Ân…hết lần này đến lần khác lừa dối tôi, tôi tin em như thế nào đây.”

“Vận! chỉ cần anh cho em một cơ hội, em sẽ chứng minh tình cảm của mình dành cho anh là thật, em yêu anh.”

Bầu không khí trầm lặng một lúc, ánh mắt người đàn ông vẫn dừng lại trên người cô, dường như có một chút dao động.

" Được! chỉ có một cơ hội, tự cho em quyết định đấy…Ân Ân!"

Cô nhìn hắn đầy nghi hoặc, thật không đoán được tâm tư của Lôi Vận lúc này.

" Mang hắn vào đây…!"

Cửa phòng một lần nữa được mở ra, A Ngũ từng bước tiến vào phía sau là hai tên thuộc hạ đang kéo một người đi vào. Ân Ân kinh ngạc nhìn người đàn ông bị dẫn vào.

" Thiên Kỳ!"

Thiên Kỳ quần áo xộc sệt bị người của Lôi Vận dẫn vào, anh hướng mắt nhìn Ân Ân một cái dường muốn trấn an cô. Ân Ân trong lòng liền dâng lên cảm giác đau đớn.

" Vận! anh là có ý gì?"

Người đàn ông ung dung động tác đẹp mắt nhấp từng ngụm rượu, có trời mới biết trong lòng hắn hiện tại thống khổ đến cỡ nào, chỉ là không muốn để lộ ra ngoài cho người khác thấy. Chỉ có A Ngũ đứng bên cạnh mới hiểu rõ Lôi Vận tâm tư đang rất xáo trộn, tay cầm ly rượu nếu tinh mắt có thể thấy hơi run một chút.

“Ân Ân…hôm nay hận thù ai nợ ai, chúng ta một lần giải quyết cho xong tại đây.”

Thiên Kỳ hơi dãy dụa kích động mà lớn tiếng.

" Lôi Vận! những gì tôi nợ anh, tất cả cứ tính lên người tôi đừng làm Ân Ân khó xử."

Ân Ân ánh mắt đau lòng nhìn về phía Thiên Kỳ, sau đó liền chuyển sang người đàn ông.

" Anh muốn thể nào, Lôi Vận thả anh ấy ra chuyện của chúng ta đừng làm luyên lụy đến người khác."

Tay Lôi Vận cầm ly rượu hơi siết chặt, trong lòng u ám hiện rõ ra mặt.

" Em vẫn thay hắn nói chuyện, Ân Ân thứ hắn nợ tôi, hôm nay tôi muốn tính hết một lần."

Ân Ân quát lớn.

" Không được! anh không được đυ.ng đến anh ấy?"

Lôi Vận bắt đầu nổi giận cực độ, ly rượu trên tay liền ném xuống nền gạch.

" Con mẹ nó… Ân Ân em nói yêu tôi nhưng hết lần này đến lần khác ở trước mặt tôi bênh vực hắn, vậy em nói yêu tôi làm cái gì hả, rốt cuộc em có trái tim không hả, em có phân biệc được trái tim em là yêu người nào không…Ân Ân tôi thật chán ghét con người của em…hôm nay dù em có vạn lần vang xin tôi cũng lấy mạng hắn tại đây …!"

Ân Ân nắm lấy tay người đàn ông, ánh mắt cô dần hiện rõ sự bi thương, trái tim cô lúc này thật đau đớn, tại sao lại trở thành như vậy, cô yêu hắn như cô càng không muốn Thiên kỳ tổn thương.

" Vận! dùng tự do của em đổi lấy mạng của anh ấy được không, chúng ta kết hôn đi, cả đời này em và anh cũng sẽ không buông tay."

Lôi Vận sắc mặt càng tối đen, đồng tử hiện rõ sự câm hận cực độ, súng được lấy ra dứt khoát chĩa thẳng vào thái dương của Thiên Kỳ, anh có chút kinh sợ không dám lên tiếng. Lôi Vận quả thật là tức giận muốn phát điên rồi, giờ phút này chỉ sợ mở miệng nói sai một câu thì sẽ mất mạng.

" Ân Ân…tôi hận em…em coi tình yêu của tôi là cái gì, coi hôn nhân của chúng ta là cái gì, dùng tự do của em để cứu hắn sao…tôi sợ em…tôi quá sợ con người của em rồi…mỗi một lần cùng tôi giao dịch điều là vì hắn ta, một năm trước cũng vậy, một năm sao cũng vậy, nhưng hôm nay tôi không dễ dàng đáp ứng như vậy nữa đâu…!"

Súng bắt đầu lên cò, Ân Ân hoảng loạn chạy đến chắn ngang trước khẩu súng, Lôi Vận một lần nữa dùng ánh mắt thất vọng nhìn cô, luôn là như vậy sao, vì người đàn ông này hết lần này đến lần khác không từ mạng sống chắn ngang trước súng như vậy sao? Ân Ân lời nói của em và hành động của em vẫn không trùng khớp với nhau. Ân Ân rốt cuộc trái tim của em vẫn là không dành cho tôi…

còn tiếp…