Chương 3

Ta đã là Hoàng hậu của một nước, sao phải để ý tới đám oanh oanh yến yến đó?

Cho nên lúc đầu ta cũng không để ý tới hành động kỳ lạ của Trịnh Hân Du.

Thanh giả tự thanh, ta lười phải giải thích, không ngờ vì thế mà sau này biến thành đại họa.

(Thanh giả tự thanh: người ngay thẳng thì không phải giải thích.)

Trong chuyến nam tuần đúng vào vụ thu hoạch mùa thu, Hoàng thượng vẫn dẫn Trịnh Hân Du đi cùng.

Kiệu rồng và phượng liễn đi trên con phố dài, tiếng bá tánh gọi Trịnh Hân Du còn cao hơn cả Đế Hậu.

Ta nghe từng tiếng "Thánh Nữ" mà lòng không khỏi cảm thấy hỗn loạn.

Mấy vạn tiền cứu tế, ta tiết kiệm ra được một khoản từ hậu cung, còn thúc giục phụ thân và huynh trưởng quyển góp một khoản lớn. Đầu năm nay huynh trưởng của ta đã trở thành Tể tướng quan nhất phẩm, hắn còn đang trách ta cướp mất bổng lộc năm đầu tiên của hắn.

Ta chỉ lấy một ít tiền trong ngân khố quốc gia, trái lại đã cho Hoàng đế thể hiện lắm rồi.

Mà Trịnh Hân Du thì sao, nàng ta chẳng làm gì, chỉ gây thêm phiền phức cho ta nhưng lại được bá tánh yêu mến.

Khi trong cung đêm đã về khuya, ta còn đang sáng đèn xem sổ sách, tự tính toán tiền phân phát cứu trợ và lương thực.

Mà cách một bức tường hoàng cung, tiếng cười nói vui vẻ của Hoàng thượng và Trịnh Hân Du vang lên hết đợt này đến đợt khác, ồn ào đến mức ta phải bật cười.

Sau khi đối chiếu xong, ta trằn trọc không ngủ được, khoác áo đi ra ngoài điện.

Tình cờ ta nhìn thấy Đại thống lĩnh canh gác Tiêu Hoài Tín. Hắn vẫn cao to như khi còn nhỏ, đứng như bức tượng đá trước chính điện.

Cách mấy bậc thềm đá, ta gọi hắn: "Không biết Tiêu Đại thống lĩnh phải canh đến khi nào?"

Tượng đá cuối cùng cũng chuyển động, ngoảnh đầu lại trong trăng thu gió mát.

Nhìn thấy ta, gương mặt cứng như sắt của Tiêu Hoài Tín mới hơi nhúc nhích, "Ti chức tham kiến Hoàng hậu nương nương."

Hắn nói hắn phải canh đến lúc rạng sáng, sau đó bàn giao lại cho phó thống lĩnh. Hành cung đơn sơ, không có nhiều thủ vệ như ở cung thành, khiến hắn phải chú ý hơn.

Lúc nói lời này, tiếng cười duyên của Trịnh Hân Du quấy nhiễu bóng đêm.

Ta thấy hắn lập tức nhíu mày, "Xem ra nương nương còn lo lắng hơn cả ti chức. Đèn tối sẽ gây ảnh hưởng đến mắt, nương nương còn định vì người khác thức bao nhiêu đêm nữa?"

Ta lắc đầu, cười khổ nói, "Chỉ mong tiếng cười này đừng truyền ra ngoài cung."

Ta ngước lên nhìn vị trí cửa thành: "Có bao nhiêu bá tánh không được ăn cơm còn phải trú ở kia tránh gió. Nếu để họ nghe thấy tiếng này, họ sẽ rất thất vọng..."