Chương 4

Cung phi không được tiếp xúc nhiều với ngoại thần, vì ta và Tiêu Hoài Tín biết nhau từ nhỏ nên ta mới nói vài câu rồi đi.

Trở lại tẩm điện, cung điện trống trơn chỉ có mấy ngọn đèn sưởi ấm.

Gia Ý cũng thương thay cho ta: "Năm đó Tiêu lão thái phó đến nhà cầu hôn, chí nương nương lớn, nói không phải người đứng đầu thiên hạ thì không gả, từ chối Tiêu Đại thống lĩnh là thanh mai trúc mã của người."

"Bây giờ xem ra, không biết có phải năm đó đã từ chối một mối nhân duyên tốt hay không...."

"Nô tài to gan, sao dám ăn nói xằng bậy!" Ta ngăn Gia Ý lại, tuy uất ức, nhưng mấy năm nay ta cũng không cảm thấy hối hận.

Ta không bao giờ quên gương mặt tươi cười của Thích Kha sau khi vén màn châu trong đêm đại hôn ở Đông Cung.

Hắn lớn hơn ta bảy thổi, lúc đó trông rất tuấn tú, mắt hắn được những ngọn nến chiếu rọi, "Nghe nói tiểu thư nhà họ Tiết phải gả cho người đứng đầu thiên hạ, thậm chí còn tự đặt tên cho mình?"

"Tiết Thanh Yến, có phải lấy từ chữ thiên hạ thái bình không?" Đây là chuyện của mười một năm trước, nhưng hắn trong trí nhớ của ta vẫn vô cùng rõ ràng.

(Tiết Thanh Yến: 薛清晏, chữ Thanh trong thiên hạ thái bình 河清海晏.)

Mỗi một nụ cười ánh mắt, mỗi một câu nói, ta đều nhớ rõ.

Khi đó hắn vươn tay về phía ta, ta tự nhiên đặt tay mình vào lòng bàn tay ấm áp của hắn, ta nghe hắn khí phách nói: "Từ nay nàng sẽ là Thái tử phi của ta, cùng ta thống trị thiên hạ thái bình."

Câu nói này, ta nhớ mười một năm, cũng làm mười một năm.

Mà trong mười một năm này, Thích Nha vẫn đối xử với ta rất tốt. Lúc ta yếu ớt mang thai Cự Nhi, thậm chí hắn còn đút thuốc dưỡng thai cho ta.

Hắn nói hậu cung còn chưa có hoàng tử con vợ cả, cái thai trước đây của ta là công chúa, cho nên hắn hi vọng ta sẽ sinh hoàng tử, như vậy là hắn có Thái tử rồi.

Khi đó ta rất khó chịu, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười cho hắn xem, "Đứa bé còn chưa sinh ra, Hoàng thượng đừng hứa hẹn chức vị Thái tử, Thái tử cần phải là người có đức có tài."

"Mẫu hậu hiền đức như vậy, con trai sao có thể kém được?" Thích Kha ôm ta vào lòng, hứa hẹn tất cả mọi thứ quý giá nhất trên đời cho ta.

Mà ta còn nhớ trong lòng, trong mắt hắn đều có ta. Khi Cự Nhi sinh ra chưa đến một tháng, ta đã bắt đầu quán xuyến hậu cung.

Ngần ấy năm, coi như theo sau làm tùy tùng.

Thỉnh thoảng Thích Kha cũng sủng hạnh những phi tần khác, nhưng họ đều là những người có gia thế, thân thiết với ta. Cũng có người tiến cung muộn, có quan hệ họ hàng với ta, nhưng đó cũng chỉ là hứng thú nhất thời, vì nối dài dòng dõi thôi.