Chương 18

Ảnh Nguyệt bỏ chạy khỏi hoàng cung mà không ngờ tới tầng mây đen dày từ lúc nào đã phủ kín. Tay run run ôm gói đồ trước ngực, Ảnh Nguyệt cảm thấy lo sợ khi tiếng trời động bên tai, ánh nắng cũng đã tắt để lại một màn âm u khi mây kéo đến. Cơn mưa đột nhiên đổ xuống nhanh đến không ngờ, đứng dưới mái hiên nhỏ của nhà dân đóng kín cửa cậu cố nép thật sâu để không bị mưa hắt phải. Cơn mưa không báo trước này xem như không muốn ngừng lại mà mỗi lúc một lớn hơn, sự sợ hãi trong Ảnh Nguyệt cũng theo đó dâng lên, vì sao cậu lại sợ điều này đến như vậy " ẦM...ẦM!" " Á....!" Một vệt sáng như cắt ngang trời mang theo tiếng gầm của thiên nhiên làm Ảnh Nguyệt như chết điếng: " Ta.....ta sợ....cứu ta, mau cứu ta....."

" Mang hắn đi, chỉ có như vậy chúng ta mới có cuộc sống an nhàn và yên ổn."

" Không....!" Ảnh Nguyệt hoảng sợ khi tay chân không thể cử động, bản thân mình bị cột vào một chiếc cọc gỗ giữa dòng nước. Cậu không tin những gì mình đang trải qua đây là sự thật: " Tại sao?"

" Vì tộc dân của người, hãy mang đến bình yên cho chúng ta. Đừng oán trách chúng ta." Dọc hai bờ con sông cả trăm ngàn người chứng kiến hắn không thể cử động bị dòng nước dữ ôm lấy, mưa vẫn không ngừng rơi xuống nước kéo đến một dâng cao, cái lạnh buốt thấm vào da thịt. Ảnh Nguyệt đưa mắt nhìn về phía kẻ chùm tấm lụa choàng đen đưa hai tay lên cao mà cầu khuẩn, bên cạnh còn có bóng dáng của vị thiếu nữ xinh đẹp đó.

" Tại sao.....lại hại ta.....!"

Thiếu nữ không nghe thấy, không nhìn rõ cũng có thể đoán câu hỏi của người nọ, nàng mỉm cười thật nhẹ tựa thiên tiên giáng thế thì thầm trong miệng: " Đừng trách ta Uyễn Quân, có trách thì hãy trách chính mình."

" Cứu ta.....hãy mau cứu ta.....Âu Khắc!" Cả cơ thể đã không còn cảm giác, bờ môi cũng chỉ có thể mấp máy không rõ lời, Ảnh Nguyệt đã không còn chịu được bao lâu nữa, cảnh vật mờ nhòa đi. Một đợt nước nhanh ập qua đầu con người xấu số chỉ còn nhìn thấy mái tóc đen mượt nhấp nhô trên mặt sông chảy siết.

" Không.....buông ra....các ngươi không sợ báo ứng hay sao.....mau thả ta ra....! Vương tử người không thể bỏ cuộc, người không thể.....!"

" Kha Ninh, cô đừng như vậy!"

" Đúng, chúng ta cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi. Cô phải chấp nhận sự thật!"

Kha Ninh vùng vẫy cố thoát khỏi vòng vây của người dân mà quát tháo: " Đồ khốn các người chắc chắn sẽ trả giá cho việc làm của mình hôm nay, một khi tộc trưởng tỉnh lại sẽ hỏi tội các người.....Vương tử đối với các người thế nào mà các ngươi lại có thể...!"

" Chứ cô muốn bọn ta phải làm sao? Người muốn mạng của vương tử là thần thánh, chúng ta chỉ là phàm nhân có thể không nghe theo sao?"

" Thần thánh?" Bị người ngăn cản chỉ có thể nhìn dòng nước hoàn toàn nuốt trọn thân ảnh giữa lòng sông, Kha Ninh bật cười như điên: " Ha ha ha! Thần thánh, là thần thánh....Vương tử, vương tử người có nghe hay không lời trớ trêu của dân tộc mà người luôn muốn bảo vệ, nếu nghe thấy lời Kha Ninh xin người hãy nhớ thật kỹ những con người ở đây, bọn chúng từng người từng người một đã một tay dồn người vào chỗ chết. Không tha thứ... người tuyệt đối đừng tha thứ cho bất kỳ kẻ nào đang có mặt ở đây." Kha Ninh căm hơn nhìn mỗi một người đang vui mừng lúc này khiến mọi người bất chợt mà rùng mình: " Kha Ninh không thể bảo vệ người nên đành đi trước một bước, Kha Ninh sẽ mở to mắt xem bọn chúng chết như thế nào." Nhanh tay chụp lấy mũi giáo của kẻ đứng cạnh Kha Ninh Tự mình đâm xuống.

" Kha Ninh!" Kha Xương vừa chạy đến nơi đã thấy một cảnh này rồi chạy lại ôm lấy Kha Ninh đang đổ xuống: " Kha Ninh....cô tại sao lại làm như vậy."

Những kẻ xung quanh ngăn cản thấy máu cũng lo ngại tránh ra một bên, miệng không ngừng tràn ra máu tươi Kha Ninh mỉm cười: " Ta....sẽ....không để bọn chúng đắc ý.....tất cả bọn chúng....!"

Kha Xương khóc nất lên: " Tại sao cô lại ngu ngốc như vậy."

" Vương....tử.....sẽ tiếp tục....!"

" Kha Ninh....!"

Bên dưới làn nước dữ, không thể thở, không thể cử động, Ảnh Nguyệt đành buông xuôi tất cả: " Âu Khắc.....ngươi đang ở đâu?"

" Âu Khắc.....ta sợ....âu khắc." Ảnh Nguyệt rút mình trong góc hiên, ôm lấy chính mình mà mơ hồ, những hình ảnh đó không còn chỉ là một giấc mơ khi cảm giác lạnh buốt đó vẫn còn đây, nỗi oán hận đó vẫn còn đây. Từng chút từng chút mà hiện lên rõ ràng: " Tại sao...tại sao các người lại đối với ta như vậy? Ngươi đang ở đâu....Âu khắc......ÂU KHẮC!" Ảnh Nguyệt run rẩy kịch liệt ôm lấy đầu mà hét thật to.

" Uyễn Quân!"

Một tiếng trả lời thân quen làm cậu tỉnh lại ngước đầu nhìn người đến, Lưu Phong đứng dưới màn mưa một thân ướt sũng đang nhìn cậu, một lần nữa giọng nói ấy lại vang lên: " Uyễn Quân, ta cuối cùng đã tìm được ngươi."

" Âu Khắc!" Ảnh Nguyệt từ từ đứng lên để rơi bao đồ trên tay, giống như có một thứ gì đó thúc dục khiến cậu bước đến: " Là ngươi...."

Chân Viễn rót đầy ly trà nóng, gạt đi vài lá trà trên mặt rồi nhấp một hớp nhỏ: " Đương Kỳ ngươi đừng đi qua đi lại như vậy nữa, người không gì nhưng làm ta muốn chóng mặt rồi."

" Tại sao vẫn chưa thấy quay lại."

" Ngồi xuống uống chút trà rồi bình tĩnh lại đi."

Đương Kỳ tức giận với thái độ an nhàn của Chân Viễn, hắc vỡ chung trà trên tay hắn " Xoãng."

" Ngươi làm gì?"

" Nếu không phải ngươi ngăn cản ta thì có lẽ ta đã tìm ra vương tử rồi. Ngươi lại còn thời gian thảnh thơi ngồi đây uống trà?"

" Ngươi đi đâu để tìm, bên ngoài mưa to như vậy ngươi có cách biết vương tử ở đâu sao? Chi bằng đợi ở đây, ta và công tử đã thuê quán trọ này một khi tìm thấy người sẽ đưa vương tử đến, ngươi bên ngoài chạy lung tung có kết quả sao?"

" Làm sao ngươi chắc chắn Âu Khắc công tử sẽ tìm thấy vương tử?"

" Vậy ngươi nghĩ chúng ta đã tìm người bao lâu rồi? Ngươi nghĩ có thể tìm đến đây, ở cái thế giới rộng lớn này không biết hình dáng không biết con người không biết gì cả mà chỉ có ký ức năm xưa để đứng trên cùng mảnh đất với Vương tử dễ dàng lắm sao? Một khi đã biết người đang ở đây công tử có thể không tìm thấy?"

Đương Kỳ cảm thấy ngỡ ngàng, suy nghĩ thoáng qua hắn ngồi xuống đối diện với Chân Viên: " Các người, từ khi nào nhớ lại?"

" Từ khi nào?" Chân Viễn hồi tưởng lại: " Từ khi ta biết hiểu chuyện? không....là từ khi ta một lần nữa được sinh ra."

" Thật không ngờ ngươi lấy lại ký ức đối với ta và Vương Tử cũng còn sớm hơn. Muốn chấp nhận tất cả thật khó khăn."

Chân Viễn mơ màng nhìn ra bên ngoài cửa sổ: " Gặp lại ngươi lúc này tất cả những gì khi xưa giống như lại chỉ vừa xảy ra hôm qua thôi."

" Ngươi nói phải."

chín ngàn năm trước là nơi bắt đầu tất cả khi con người vẫn chưa có sự thống nhất của nhân sinh, họ vẫn còn sống thành các bộ tộc khác nhau với những tính ngưỡng tôn thờ thủy thần được thừa kế từ người xưa. Con người tập trung sống ở một vùng Kinh Thủy, truyền thuyết xưa nói về tộc trưởng đầu tiên dẫn dắt người dân đến khai sống ở vùng này là Tường La Thi có một cặp song sinh mang sức mạnh phi thường, một trong số đó đã tạo ra sông Kinh Thủy mang nguồn nước bất tận cho con người. Từ sông Kinh Thủy chia ra bốn ngã khác nhau chảy xuống trở thành bốn dòng sông khác nhau là Ngân, Nguyệt, Liên và Hàn. Từ đó đến nay con người chia ra bốn bộ tộc sinh sống ở mỗi vùng sông và tôn thờ dòng nước của chính họ. Tụ tập ở sông Hàn luôn có màu nước xanh thẩm và buốt lạnh là Bộ tộc Vĩnh Khuôn do tộc trưởng Huyễn Thái A dẫn dắt sống những ngày tháng bình lặng và no đủ. Huyễn Thái A có ba người con là Huyễn Oanh Thúy, Huyễn Uyễn Quân và Huyễn Uyên, ông luôn cảm thấy chỉ cần những đứa con của ông có thể sống thật tự do và được nhìn chúng lớn lên đó đã là điều hạnh phúc nhất.

" Uyễn Quân....mau dậy đi...!" Huyễn Uyên mới sáu tuổi đôi mắt vẫn như chưa muốn mở lên vẫn kiên trì đưa tay kéo kéo nhị ca của mình: " Mau dậy."

Hài tử bảy tuổi bị phá giấc ngủ thì từ trong chăn chui ra ngoài, cậu ngồi dậy nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn mà đưa tay dụi dụi mắt: " Huyễn Uyên....không phải vẫn còn sớm sao?"

" Muội biết nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt mà huynh quên rồi?"

Uyễn Quân nhớ ra mới bừng tỉnh mở to mắt, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu trở nên thật rạng rỡ: " Phải rồi, lễ tế thần sông Kính Thủy mười năm một lần?"