Chương 19

" Huyễn Uyên nhanh lên, chúng ta sẽ là người đến đó đâu tiên."

" Uyễn Quân, chờ muội với!"

" Hai đứa phải cẩn thận biết chưa?" Nhìn cả hai mới sáng đã năng động hoạt bát như vậy Huyễn Thái A dùng bàn tay to lớn dịu dàng xoa đầu một nữ hài vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh mình, so với hai đệ muội thì Oanh Thúy trầm lặng ít nói hơn: " Sao con không đi cùng đi? Sông Kinh Thủy hôm nay sẽ rất náo nhiệt đấy."

" Con sẽ đi sau cùng phụ thân, dù gì con cũng không thể vui đùa như Uyễn Quân và Huyễn Uyên được."

" Đừng lo lắng quá, sức khỏe của con một năm nay đã tốt hơn rất nhiều. Cứ đi đi, sau khi họp bàn với tộc trưởng các tộc khác ta sẽ đến ngay thôi."

Oanh Thùy ngước đầu nhìn Huyễn Thái A: " Vậy....!"

Ông mỉm cười: " Giúp ta xem chừng hai đứa, con là đại tỷ nên những việc này sẽ làm được mà phải không?"

"....Vâng!" Oanh Thùy đáp nhẹ rồi chậm chạp đi theo hướng phía trước, từ khi vừa sinh ra sức khỏe của cô đã không tốt. So với hai đệ muội nhỏ hơn mình vài tuổi tràn đầy sức sống lúc nào cũng sẽ có một khoảng cách không thể với tới.

Ven theo bờ sông Hàn chạy qua cánh rừng đến tâm điểm của nơi này chính là Sông Kinh Thủy lớn nhất có dòng nước bất tận, Uyễn Quân đứng từ phía trên bực đá cao nhìn xuống thì vô cùng ngạc nhiên: " Lớn quá, nhìn giống như không có điểm dừng lại vậy. Đây chính là nơi bắt nguồn của bốn dòng sông Ngân, Nguyệt, Liên, Hàn."

" Uyễn Quân!" Huyễn Uyên trèo lên đến nơi thì mệt đến thở không ra, cô bám thân mình vào cành cây nhìn xuống từ chỗ này có phần đáng sợ: " Sao lại trèo lên tận trên này, lỡ như ngã xuống thì phải làm sao?"

" Đứng từ đây nhìn xuống sẽ nhìn thấy toàn bộ buổi tế lễ hôm nay, muội xem đi. Nếu ở bên dưới một lát sẽ rất đông người từ ba tộc khác đến, sẽ không xem rõ được đâu."

" Uyễn Quân, huynh thông minh quá đi."

" Chúng ta chưa từng gặp ai khác ngoại tộc, hôm nay là cơ hội để tìm hiểu về họ đấy."

" Nhưng Uyễn Quân...tay muội mỏi quá."

" Sao vậy...?" Cậu xoay người thì thấy Huyễn Uyên cả người run lên mà ôm cứng cành cây mềm mặt muốn tái xanh: " Muội làm gì ở đó vậy? Qua đây đi, nắm lấy tay huynh."

" Ư...!" Huyễn Uyên chần chừ lâu thì một tay buông ra để nắm lấy tay Uyễn Quân, không ngờ cô lại bị trượt tay mất đà ngã luôn xuống: "....A!"

" Huyễn Uyên."

" Uyễn Quân...!"

Cậu thấy muội muội ngã xuống liền muốn giữ người lại, kết quả cả hai cùng rơi xuông một lúc: " aaaaAAA!"

" Đệ có nghe thấy tiếng gì không?"

" Tiếng....?" Âu Khắc đứng lại khi nghe thấy hỏi, nhưng chưa kịp nhận ra chuyện gì thì bị thứ gì đó rơi xuống ngươi.

" RẦM."

" Âu Khắc." Tử Phiên hốt hoảng chưa dứt thì cậu kịp nhận ra rồi nhanh chóng đưa tay đỡ lấy người rơi xuống trước mặt mình: " Gì đây?"

" Hức....ư....!"

".....??"

" Đ...Đáng sợ quá đi!" Huyễn Uyên sợ đến mặt tái mét ôm cứng vào Tử Phiên khóc lớn: " Ta sợ hức....hu hu!"

" Đừng...đừng khóc...!"

" Ui da....cứ tưởng chết chắc rồi chứ." Uyễn Quân xoa xoa đầu ngồi dậy thì thấy muội muội đang khóc lớn bị kẻ lạ bế trên tay thì tức giận mà quên luôn mình vừa rơi trúng thứ gì mà nhờ vậy không mảy may có thương tích: " Này buông muội ấy ra, ngươi dám bắt nạt Huyễn Uyên?"

" Bắt nạt...? Ta không có."

" Vậy sao còn không bỏ người xuống đi."

" Ngươi nhìn ta giống không muốn bỏ ra lắm sao?"

" Hu hu đáng sợ quá, ta muốn đi về .....hức...!"

Nhìn muội muội ôm cứng áo tên lạ mặt kia Uyễn Quân đi lại vỗ vỗ đầu cô chấn an: " Huyễn Uyên, không sao rồi. Đừng khóc!"

" Ư....Uyễn Quân?"

" Không sao, không sao.... Có nhị ca bảo vệ muội nên không có gì đáng sợ hết."

" Hức...!" Huyễn Uyên thút thít nhận ra mình đang trên tay một người không quen biết thì mới làm lạ: " Sao huynh lại bế ta?"

" Ta cũng đang muốn biết tại sao đây...!" Từ đầu đến cuối bị xem như kẻ khả nghi Tử Phiên cũng không mấy để tâm lắm, dù sao cậu được ôm cô nàng nhỏ dễ thương này xem như cũng có lời mới bỏ Huyễn Uyên trên tay xuống rồi đi đến nhìn người nằm dài trên đất phì cười: " Đệ chưa chết đấy chứ?"

" Huynh thấy vui lắm sao?" Hắn còn chẳng thèm cử động mà gác tay lên trán thở ra.

" Đương nhiên là vui rồi, dũng sĩ cao ngạo của cả tộc chúng ta lại vừa hứng một đòn vào đầu từ trên trời rơi xuống. Còn có chuyện gì thú vị hơn nữa được sao? Ha ha."

" Đệ đang tự hỏi có phải lần trước đã nhẹ tay với huynh quá hay không?"

" Được rồi không đùa nữa, ngồi dậy đi."

Tay Tử Phiên đưa ra phía trước, Âu Khắc cười lớn một tiếng rồi nắm lấy đứng dậy. Hắn nhìn sang Uyễn Quân cùng Huyền Uyên nhút nhát trốn sau lưng cậu: " Vậy đây chính là người có khả năng đánh một đòn từ phía trên vào người đệ sao?"

" Ngươi muốn gì đây?" Uyễn Quân giang hai tay ra như muốn che chắn cho muội muội của mình, nhìn đôi mắt đáng sợ của hắn cậu cũng run lên mà vẫn kiên trì như vậy: " Đừng có làm bậy đó."

Âu Khắc thở dài: " Bộ nhìn đệ đáng sợ đến vậy sao?"

" Trước khi hỏi thì tự nhìn xem đệ nhìn người ta với ánh mắt gì đi." Tử Phiên Vỗ mạnh vào lưng Âu Khắc một cái mới đi lại: " Không cần phải đề phòng đâu, vừa nãy là tên đó hứng cú rơi từ trên không của cậu đấy."

" Hứng?" Uyễn Quân nhớ lại đúng là mình rơi vào thứ gì đó: " Vậy là lỗi của ta rồi."

" Cũng không cần phải xem là lỗi hay không, chỉ là cảm thấy ngạc nhiên khi đột nhiên lại từ trên trời rơi xuống hai vị tiên tử thế này ngay vào đầu thôi." Tử Phiên hứng thú nhìn Huyễn Uyên cười.

" Tiên gì chứ, chúng tôi ở trên vách đá kia trượt chân rơi xuống thôi."

" Ra là vậy."

" Đệ cũng nói gì đi, nhìn người ta như vậy còn không phải muốn dọa người sao?"

Âu Khắc miễn cưỡng đi lại, hắn suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng chịu lên tiếng: " Té như vậy ngươi không bị thương chứ?"

"...phì...ha ha!" Uyễn Quân ngẩng ra một hồi rồi cậu lại ôm bụng cười, không ngờ được câu hắn nói lại là ngươi không bị thương chứ trong bộ mặt nghiêm trọng đó: " Rõ ràng là ta ngã trúng huynh lại còn lo lắng ta có bị thương không, huynh thật là ngộ ha ha!"

" Uyễn Quân....đừng cười nữa."

Huyễn Uyên kéo keo tay cậu mới chịu thôi cười: " Xin lỗi, là lỗi của ta."

"...!"

" Các huynh cũng đến tham gia tế lễ sông Kinh Thủy?"

" Đúng vậy, ta tên Âu Tử Phiên còn hắn là đệ đệ Âu Khắc. Chúng ta người tộc Mai Nhĩ ở Sông Liên."

" Ta là người Vĩnh Khuôn ở Sông Hàn, gọi ta là Huyễn Uyễn Quân."

" Vậy còn...?" Tử Phiên đưa mắt về phía nữ hài đáng yêu trốn sau người ca ca.

" Đây là muội muội của ta tên là Huyễn Uyên, vừa rồi có phải huynh đã đỡ muội ấy? Lúc đó là do ta nóng vội trách lầm huynh." Cậu kéo muội muội nhút nhát của mình ra phía trước: " Huyễn Uyên, mau cảm ơn đi."

" Cảm....cảm ơn huynh!"

" Không có gì, chúng ta xem ra hơn thua nhau cũng không bao nhiêu tuổi nên nói cũng không cần quá khách sáo đâu."

Uyễn Quân nghĩ nghĩ lại lấy từ trong tay áo ra một trái đào nhỏ tiếc rẻ: " Dập mất rồi." Cậu mỉm cười đưa ra: " Cho huynh này."

Thấy quả đào đưa trước mặt Âu Khắc trầm giọng: " Sao lại cho ta?"

" Vừa rồi là ta ngã vào huynh nên mới không có sao hết, đây là do ta hái được vốn chỉ định chia cho Huyễn Uyên thôi đấy."

"....!"

" Huynh chê nó bị dập rồi nên không muốn nhận?"

Nhìn vẻ mặt chờ đợi của hài tử có gương mặt nhỏ hắn cũng không tiện từ chối mới cầm lấy: " Được rồi."

" Vậy xem như chúng ta là bạn rồi."

Âu Khắc nhếch môi cắn một miếng trên quả đào: " Ta chỉ nhận lời cảm ơn chứ không có nói chúng ta sẽ làm bạn."

" Ta không cần biết, ăn đồ của ta rồi thì chính là bạn của ta."

" Cái này ngươi đã tặng cho ta nên nó không còn là đồ của ngươi."

" Huynh...!"