Chương 20

Từ lúc buổi tế lễ bắt đầu thì người kéo đến trung tâm tế đàn sông Kinh Thủy ngày một đông hơn, cuối cùng cả bốn người lại cùng nhau trèo lên phía trên bờ đá cao mà Uyễn Quân và Huyễn Uyên rơi xuống để dễ xem toàn bộ tiến trình của buổi lễ: " Uyễn Quân ngươi đúng là thông minh thật, ngồi trên này quan sát khá tốt lại không cần phải chen chúc trong đám đông đáng sợ đó."

" Phải không, ta biết thế nào các huynh cũng thích mà."

Nhìn vẻ mặt hả hê khi nghe Tử Phiên khen ngợi của tên nhóc ngơ ngốc thì Âu Khắc lại chăm chọc: " Chỗ này đúng là rất tốt nhưng tốt hơn hết là ngươi đừng làm gì để rơi xuống dưới nữa, lần này cũng không có ai bên dưới để đỡ lấy ngươi đâu."

" Vậy nếu ta có thật sự rơi xuống thì huynh cứ nhảy theo mà chụp lại đi." Uyễn Quân vỗ mạnh vào lưng Âu Khắc như muốn cho hả giận mới nói tiếp: " Ta nghe phụ thân nói tộc người Mai Nghĩ của các huynh là thiện chiến nhất, hầu hết các nam tử ngay từ nhỏ đã được rèn luyện để trở thành những dũng sĩ có sức mạnh đáng sợ?"

" Không sai."

Uyễn Quân hiếu kỳ : " Vậy cả huynh và Tử Phiên đều rất mạnh phải không?"

Không đợi Âu Khắc trả lời Tử Phiên chen vào: " Đúng vậy, người Mai Nhĩ xem sức mạnh là cách thể hiện địa vị của bản thân trong tộc, đối với những người con trai của tộc trưởng như chúng ta thì việc rèn luyện thân thể và thể hiện sức mạnh lại càng phải hơn những người khác."

" Vậy các huynh cũng là Vương Tử?"

" Vương Tử....là gì?"

" Là con trai của tộc trưởng như Uyễn Quân thì được gọi là Vương tử, ở chỗ các huynh không giống vậy sao?" Huyễn Uyên vì vừa rồi bị rơi xuống nên bây giờ ngồi trên này dù ngay giữa Uyễn Quân và Tử Phiên cũng không an tâm mà hai tay cứ giữ cứng lấy tay của hai người họ.

Nhìn dáng vẻ vừa đáng yêu vừa yếu đuối của cô nhóc mà Tử Phiên cứ cảm thấy muốn che chở, hắn mỉm cười: " Không có đâu, theo ta biết thì các tộc khác cho dù là con trai hay con gái của tộc trưởng thì cũng sẽ chỉ giống như mọi người mà thôi, sẽ không có sự phân biệt nếu họ không có bất cứ sức mạnh gì để khẳng định mình."

" Vậy nếu họ vốn rất tầm thường thì sao?"

" Muội cứ nghĩ thử xem, nếu một người không có sức mạnh và khả năng gì thì họ phải làm cách nào để khẳng định vị trí của mình?"

Huyễn Uyên lắc đầu: " Muội không biết."

" Đó là...!"

" Là thu phục những kẻ mạnh cho mình."

" Uyễn Quân?"

" Đơn giản là họ không thể có sức mạnh nhưng vẫn có thể dùng người sở hữu những gì mình không có đúng không?"

" Ngươi hiểu rất nhanh đấy." Âu Khắc xoa đầu Uyễn Quân: " Người Vĩnh Khuôn là tộc người có thể lực yếu nhất trong các tộc vì vậy họ không phân giai cấp địa vị theo sức mạnh của một một cá nhân mà dựa vào kẻ khác để tồn tại."

" Huynh biết sao?"

" Phụ thân của ngươi hiện tại là tộc trưởng dẫn đầu nên mọi người sẽ tôn trọng dựa dẫm vào, từ đó ngay cả con của tộc trưởng cũng sẽ có một địa vị riêng dù không có sức mạnh đi nữa. Cũng giống như cái Vương Tử mà họ gọi ngươi!"

" Ý huynh là ta không có sức mạnh là đồ vô dụng?" Uyễn Quân tức giận.

" Ta không nói như vậy."

" Hừ...!"

Tử Phiên chen vào: " Ngươi đừng giận làm gì, Âu Khắc tuy chỉ mới mười một tuổi nhưng đã trở thành dũng sĩ giỏi nhất ngay cả trong số các nam tử thành niên của tộc Mai Nhĩ chúng ta. Hắn nói như vậy cũng chẳng trách gì vì cả hai người cách quá xa đi!"

" Vậy là huynh ỷ mình giỏi một chút nên xem thường ta?"

" Huynh cố ý gây chuyện đúng không?" Âu Khắc liếc mắt Tử Phiên rồi lại nói với Uyễn Quân: " Ý của ta là giống như cách ngươi nói, vì không có sức mạnh thì cần phải có cách thu phục càng nhiều người mạnh càng tốt."

" Nói thì dễ lắm, đi đâu mà kiếm được người như vậy chứ?"

" Tử Phiên vừa rồi không phải đã nói với ngươi rằng ta mạnh thế nào sao?"

" Huynh...?" Uyễn Quân làm lạ: " Nhưng các huynh là người Mai Nhĩ."

" Chuyện đó....!"

" Cái đó cũng không thành vấn đề. Tộc người chúng ta có tục lệ lâu đời, những dũng sĩ sẽ lựa chọn cho mình một người để hết lòng bảo vệ. Khi đã nhận định ai đó thì sẽ dùng cả tính mạng bảo vệ người đó." Tử Phiên nâng Huyễn Uyên lên để ngồi đối diện mình còn đưa cho cô vài trái rừng trong tế lễ: " Vậy nên ta sẽ bảo vệ Huyễn Uyên có được không?"

" Vâng...!"

Huyễn Uyên ngây thơ cầm trái rừng chua chua ngọt ngọt cho vào miệng thích thú cười, Uyễn Quân cảm thấy hình như mình vừa bị cướp mất muội muội nha: " Này, huynh đừng có tự ý quyết định...."

" Uyễn Quân, Huyễn Uyên!"

Nghe tiếng gọi Uyễn Quân nhìn xuống bên dưới, tuy khá cao nhưng cậu vẫn có thể nhận ra: " Oanh Thúy?"

Oanh Thúy vẻ mặt không vui: " Đệ làm gì trên đó, còn mang cả Huyễn Uyên lên, lỡ như bị ngã thì phải làm sao?"

Âu Khắc cong khóe môi: " Thì cũng đã ngã rồi còn gì."

" Huynh còn nói ta đá huynh xuống dưới luôn đấy."

" Mau xuống đây đi, phụ thân bảo ta đi tìm hai đứa đấy."

" Đệ biết rồi." Uyễn Quân kéo tay Âu Khắc: " giúp ta xuống dưới đi, Oanh Thúy mà nổi giận thì đáng sợ lắm."

" Biết rồi!" Dứt lời hắn vòng tay qua eo cậu nhảy xuống từ bờ đá cao, ngay sau đó Tử Phiên cũng ôm Huyễn Uyên nhảy đáp xuống một cách an toàn.

" Cho tỷ này!"

Huyễn Uyên đi lại gần vui vẻ đưa trái rừng ra trước mặt, Oanh Thùy cầm lấy rồi lau đi vài vết bụi bẩn trên đồ của tiểu muội: " Muội là nữ nhi, sao lại cứ theo Uyễn Quân quậy phá khắp nơi vậy?"

" Ân...muội xin lỗi!"

" Còn các huynh là?"

Tử Phiên nhận xét một chút nữ tử mới đến này, so vớ Uyễn Quân có lẽ lớn hơn vài tuổi nên chắc là tỷ tỷ rồi. Nhi tử của tộc trưởng Vĩnh Khuôn tuy không có vẻ mạnh mẽ gì nhưng đều rất nổi bật với vẻ đẹp của mình, nếu nói nàng ta là mặt trời đẹp rạng rỡ rõ nét thì Uyễn Quân lại giống như mặt trăng hòa nhã tĩnh lặng, còn Huyễn Uyên lại là hoa cỏ tỏa mùi hương thơm dưới sự che chở của cả hai người: " Ta là trưởng tử của tộc trưởng Ất Khinh người Mai Nhĩ."

Oanh Thúy đột nhiên trở nên rất lạ, nàng không nói gì mà có vẻ ngạc nhiên cùng Âu Khắc im lặng nhìn nhau một hồi lâu. Thấy không đúng lắm Uyễn Quân mới kéo tay hắn: " Huynh làm sao vậy, làm gì nhìn đại tỷ ta chầm chầm thế?"

" Thì ra cô là đại tỷ của hắn?"

Nghe nói Oanh Thùy mới gật đầu: " Ta không nghĩ sẽ được gặp huynh ở đây, Âu Khắc."

" Tế lễ sông Kinh Thủy tất cả các tộc sẽ tập trung ở đây, gặp được cũng không có gì lạ phải không?"

" Âu Khắc, đệ và cô ấy quen nhau từ trước sao?" Tử Phiên nói nhỏ vào tai Âu Khắc: " Đệ cũng nhanh tay thật nhỉ?"

" Đừng nghĩ lung tung, ta chỉ là từng cứu cô ấy một lần...!" Hắn cũng không tỏ ra vui vẻ gì cuối cùng cũng chẳng giải thích hay nói thêm với Oanh Thùy mà kéo Uyễn Quân đi: " Các tộc trưởng đều đang ở tế đàn, chúng ta đi thôi."

" Huynh đi thì đi, kéo ta làm gì?"

" Lát nữa sẽ có màn đấu võ giữa các tộc đấy, ngươi không muốn xem sao?"

" Đương nhiên là muốn rồi, huynh cũng tham gia sao?"

" Không có."

" Vậy mà cũng nói...!"

" Mới gặp đã thân thiết như vậy rồi." Xem ánh mắt Oanh Thúy nhìn theo họ cũng thấy có gì không ổn, Tử Phiên lắc đầu thở dài: " Chúng ta cũng qua đó đi."

" ...!"