Chương 2

" Hoàng thượng cho là chuyện tốt?"

" Hiểu rồi, đệ muốn lợi dụng việc Oa thiếu gia gây ra thương tích cho Lam Thùy dạy cho hắn một bài học, tiện thể ép Oa tri phủ sử dụng đến 3 quyền lợi của mình để cứu nhi tử thì sẽ không phải ngày đêm lo âu nữa?"

" Oa Dương Kiên một đời làm thanh quan, chỉ có nhi tử của hắn lại không như vậy. Nếu ta không nhanh tay về sau kim bài truyền đến hắn sẽ càng là hiểm họa không ngờ tới."

Tịnh Vũ đột nhiên cười thật to: " Hoàng đệ thật nhẫn tâm, Oa Ảnh Nguyệt thật sự có không tốt nhưng đối ngươi tuyệt đối chính là hết lòng hết dạ ngươi lại biến người ta thành kẻ hy sinh."

" Trong lòng trẫm chỉ có một người để bận tâm chính là Oa Minh Nguyệt."

Ánh mắt Tịnh Phong trở nên sắc lạnh, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi. Biết mình vừa đυ.ng phải chỗ ngứa của hắn Tịnh Vũ cũng không muốn tiếp tục đùa với hổ quay sang Uẫn Lân: " Lân nhi, trở về tiếp tục theo dõi hành động của Oa Ảnh Nguyệt, mọi việc làm của hắn có gì khác thường thì báo với ta được chứ?"

" Chỉ cần không gây hại đến Oa phủ thì sẽ không vấn đề gì thưa Vương gia."

" Cho dù không có tin tức gì đáng nói thì Vương phủ cũng sẽ luôn chào đón ngươi được chứ?" Tịnh Vũ kéo sát thì thầm vào tai Uẫn Lân.

Bị trêu ghẹo khiến mặt đỏ tía tai Uẫn Lân vung tay nhảy ra xa khỏi Tịnh Vũ: " Người cứ như vậy thần sẽ không đến nữa." Nhận ra mình vừa thừa nhận một cách vô cùng ngu ngốc cậu càng thêm bối rối hành lễ rồi bỏ chạy: " Thần xin cáo từ."

" Đệ xem, Lân nhi của ta có phải rất đáng yêu hay không?"

" Huynh vì hắn có thể bỏ cả ngôi vị hoàng đế kia mà." Lời Tịnh Phong thoát ra khiến không khí lại một lần tĩnh lặng như tờ. Tiên đế ngày trước thật hài lòng với hai trưởng tử do hoàng hậu sinh ra, có ý định khiến Đại hoàng tử lên ngôi trị nước nhưng Tịnh Vũ lúc ấy không hiểu vì lý do gì một mực từ chối cho dù phải nhận tội trạng khi quân. Vì thế mà Tịnh Phong tứ hoàng tử lại thay ngôi thái tử, lý do hiện tại vẫn chỉ có thể trả lời là vì một nam nhân tầm thường thấp kém.

Ảnh Nguyệt dần dần rồi cũng chấp nhận được cuộc sống của mình hiện tại, cả ngày Minh Loan hết hầm canh thuốc bổ rồi thì tổ yến khiến cậu cảm thấy cả người mình đâu đâu cũng bổ đến sắp béo phì đến nơi rồi. Khổ nổi mỗi lúc thấy gương mặt hạnh phúc của nàng khi nhìn mình ăn hết những thứ đó thì cậu không thể nào từ chối được. Nhìn một vòng trước sau cậu ngạc nhiên lên tiếng: " An An!"

" Vâng." Một tiểu nô chừng 12, 13 tuổi nghe gọi mình lập tức nhanh nhẹn tiến đến trả lời. Trước kia luôn nghe mọi người nói tính nhị thiếu gia xấu đến mức nào nên từ lúc người tỉnh lại thì không ai dám chăm sóc mà đẩy lên đầu tiểu tử dễ bị bắt nạt là mình, ngày đầu tiên An An sợ đến không nói ra tiếng nhưng chỉ tiếp xúc với thiếu gia không lâu liền cảm thấy tính khí người rất tốt, đối đãi một nô tài như cậu cũng xem như thân thích khiến An An thầm mắng những người ác miệng kia.

" Sao không thấy mẫu thân ta đâu cả, không phải thường ngày lúc nào cũng tự mình mang đồ cho ta sao?"

" Thiếu gia, Phu nhân hôm nay có việc đã cùng lão gia ra ngoài từ rất sớm. Người chỉ đành bảo tiểu nô mang đến cho thiếu gia canh nhân sâm này, đây thiếu gia xem." Vừa nói An An vừa lấy từ cái giỏ tre vừa rồi Viễn Viễn bên cạnh Minh Loan mang đến một chén có màu vàng vàng trong còn nóng đặt trước mặt chủ tử: " Thiếu gia mau uống."

" An An, ta cảm thấy không tốt lắm."

" Không tốt?" An An hoảng lên xoay xoay xung quanh Ảnh Nguyệt nhìn ngó khắp nơi: " Thiếu gia người không khỏe chỗ nào? Đầu, cổ, chân hay là tay, người mau nói cho An An biết tiểu nô lập tức đi tìm Uẫn Lân ca ca."

" Khoan đã." Chưa rõ đầu đuôi cậu nhóc đã sợ xanh mặt muốn chạy tìm người Ảnh Nguyệt nhanh chóng ngăn lại: " Ý ta không phải bản thân có chỗ nào không khỏe, không việc gì phải làm lớn chuyện."

" Nhưng người vừa nói là cảm thấy không tốt."

Ảnh Nguyệt chỉ xuống bát canh còn nóng: " Không tốt là canh nhân sâm này chứ không phải ta."

" Canh có vấn đề?" Nhìn nhìn một hồi An An lại trả lời: " Thiếu gia, tiểu nô thấy đâu có gì."

" Ta lại cảm thấy không thích uống."

" Bình thường người thường hay nói với phu nhân là rất thích mà, còn nói chỉ cần là do phu nhân mang đến thì canh có đắng cũng cảm thấy rất ngon."

Bắt được câu nói này mắt Ảnh Nguyệt sáng lên kéo cậu nhóc ngồi xuống cạnh mình: " Ngươi nói rất phải, chính là tại vì hôm nay không phải mẫu thân mang đến cho ta nên ta cảm thấy không muốn uống một chút nào."

" Nếu vậy phải làm sao?" đối hạ nhân cũng tỏ ra thân thiết, hành động này của Ảnh Nguyệt thì An An cũng đã quen nên vẫn tươi tỉnh ngồi tự nhiên ngang hàng như vậy.

" Hay là ngươi uống hết nó đi."

" Cái này đâu có được, nếu để người khác nhìn thấy thì An An sẽ bị phạt."

" Cái này ta cho phép thì không ai dám phạt ngươi, yên tâm đi." Cậu dùng lời tiếc rẻ: " Nếu không ai chịu uống thì canh này đành bỏ đi rồi."

Nhìn cả chén canh nhân sâm như vậy nếu Ảnh Nguyệt không uống sẽ bị mang đi đổ khiến An An cũng cảm thấy tiếc nuối, giờ được chủ đồng ý An An ngần ngại một chút thì hớn hở bưng bát uống luôn một hơi: " Khụ...khụ...!"

" Từ từ thôi, có ai giành với ngươi đâu." Nhìn một cậu nhóc nhỏ tuổi như vậy phải chịu phận là một kẻ nô bộc đến muốn ăn một thứ gì đó cũng lo sợ đủ điều khiến Ảnh Nguyệt rất bất nhẫn đưa tay xoa xoa lưng An An: " Lần sau ta gặp khó khăn này sẽ nhờ ngươi giúp tiếp được không?"

" Thếu gia!"

" Không sao, ngươi ốm như vậy không bồi bổ một ít làm sao mà hầu hạ ta được."

" Người thật là tốt quá đi!" An An rưng rưng nước mắt nhìn thiếu gia nhà mình mà cảm động.

" Khóc cái gì chứ, mau mang mấy thứ này về lại nhà bếp đi."

" Vâng, tiểu nô đi ngay." Vội vã thu dọn lại bát trống vào giỏ An An xoay người đã nhận ra kẻ đến: " Uẫn Lân ca ca."

" Ngươi làm gì mà hấp tấp vậy?"

" Không...không có."

Thấy An An lung túng Ảnh Nguyệt lên tiếng: " Mau đi."

" Dạ thiếu gia."

" Thiếu gia, Uẫn Lân đến xem mạch cho người." Uẫn Lân làm ra vẻ không quan tâm vừa xảy ra chuyện gì.

Ảnh Nguyệt mỉm cưới: " Làm Phiền Uẫn Lân phải thường xuyên đến xem bệnh, vất vả ngươi rồi."

" Xin thiếu gia đừng nói vậy." Uẫn Lân nhẹ nhàng ngồi xuống, lấy ra một miếng đệm vải nhỏ để lên mặt bàn: " Thiếu gia!"

Ảnh Nguyệt đối với vị đại phu của Oa phủ này thật không rõ là tư vị gì, hắn lúc nào cũng cư xử đúng mực nhưng cậu cảm nhận như mỗi lời nói đều như đang dò xét. Cậu đặt tay lên miếng vãi đệm rồi nghiêng đầu: " Ta có lẽ đã không sao nữa. Uẫn Lân cũng không cần phải thường xuyên xem cho ta."

Sau một hồi bắt mạch Uẫn Lân mới lên tiếng: " Những ngoại thương thật sự đã khỏi hẳn, nhưng xem chừng trí nhớ của thiếu gia thì." Y lắc đầu: " Chỉ trách Uẫn Lân vô năng không thể hoàn toàn giúp thiếu gia trị lành."

" Tất cả đều không thể cưỡng cầu theo ý mình Uẫn Lân thấy có phải hay không?"

" Thiếu gia nói phải." Cất đi vải đệm vào ống tay áo Uẫn Lân thay đổi ngữ khí: " Uẫn Lân đã vô tình chứng kiến những gì xảy ra khi nãy."

Thừa biết người này đã nhìn thấy, ép một hồi hắn cũng chịu khai ra Ảnh Nguyệt đắc ý: " Chỉ là một bát canh sâm thôi, Uẫn Lân sẽ không vì vậy mà khiến cả phủ có thêm chuyện bàn tán chứ?"

" Đương nhiên thưa thiếu gia."

" Nô tài cũng là người, ta không muốn hạ nhân trong phủ vì chuyện này đồn ra ngoài mà gây khó dễ hắn. Tuy nói là ta cho phép cũng có thể bảo hộ hắn, nhưng để người khác biết cũng sẽ lại thêm chuyện thôi." Nô tài càng được lòng chủ thì chỉ càng khiến kẻ khác ganh ghét mà thôi.

" Thiếu gia an tâm, Uẫn Lân xin phép."

Uẫn Lân đứng lên âm thầm rời đi cũng giống lúc hắn đến khiến Ảnh Nguyệt không khỏi làm lạ: " Vị đại phu này xem chừng cũng không phải người xấu." Nghĩ nghĩ một chút cậu mỉm cười.

Này ngươi xem sao tự nhiên thiếu gia lại cười một mình như vậy?" vài nô tỳ đi ngang trông thấy cũng làm lạ: " Có phải không chỉ mất trí nhớ mà còn...?"

" Không được nói bậy, ngươi muốn chết sao?"

Ảnh Nguyệt nghe thấy chỉ thở dài: " Không quan tâm nữa, không thể chữa khỏi cũng tốt. Ta hiện tại có gia đình quan tâm lo lắng thật không cần phải nhớ lại chuyện trước kia làm gì."

" Đấy ngươi xem. Nhị thiếu gia đang nói chuyện một mình kìa."

" Đừng nhìn nữa, mau đi."