Chương 3

Một tướng người anh khí bất phàm ung dung đứng trước bức họa trên tường tại tẩm phòng rộng lớn, đôi mắt nhìn thiếu niên xinh đẹp đang nở nụ cười kia làm ẩn hiện trong mắt người nọ tia vui buồn lẫn lộn. Bên ngoài tuyết vẫn không ngừng rơi, cơn gió lạnh theo tiếng mở cửa của người đến mà ùa vào bên trong thổi bay một góc tranh, nhanh tay chặn lại Lưu Phong quát lớn: " Đóng lại ngay."

" Vâng hoàng thượng." Chân Viễn vội đóng lại cửa lớn, chừng chừ một thoáng mới dám quay đầu: " Hoàng thượng."

" Chuyện gì?"

" Mọi thứ đã thu xếp xong, sớm mai người có thể lập tức xuất phát đến Long Thuận." chờ đợi vẫn không nghe động tĩnh gì Chân Viễn lại tiếp: " Thần có niềm tin lần này chắc chắn có thể tìm ra được vương tử, xin người đừng bỏ cuộc."

" Bỏ cuộc?"

" Đã lâu như vậy thần lo sợ người đã không còn kiên nhẫn nữa rồi, sẽ buông xuôi tất cả."

Gương mặt anh tuấn lại không thể nhận ra nửa phần biểu cảm là gì Lưu Phong vươn tay chạm đến gương mặt thiếu niên trên bức họa: " Ngần ấy thời gian đã là gì? Nếu trẫm có thể bỏ cuộc thì những năm qua chẳng phải quá vô nghĩa. Cho dù phải tiếp tục chờ đợi, tiếp tục tìm kiếm hàng trăm hàng ngàn năm ta cũng sẽ tìm được."

" Thiếu gia người không nghe những gì tiểu nô nói sao?" Ảnh Nguyệt cứ ngẩn người ra không chớp mắt An An làm lạ nhìn theo chỉ thấy giữa sân vườn một bụi cây hoa nhỏ màu tím, không dấu tò mò: " Thiếu gia đang nhìn gì vậy?"

" Loài hoa đó, ngươi có biết là gì không?"

" Thiếu gia nói hoa đó?" An An gải gải đầu: " An An chỉ là một nô tài hầu hạ người, mấy việc hoa cỏ làm sao tiểu nô biết được. Hay là người hỏi phu nhân đi!"

" Ta có cảm giác đã từng thấy loài hoa này trước đây, nhưng là ở đâu mới được chứ?" Ảnh Nguyệt vừa cắn cắn môi vừa suy nghĩ.

Nghe nói An An nhảy lên lớn miệng: " Hay quá, trí nhớ của người có biến chuyển sao? Chắc chắn là thiếu gia từng thấy ở đây nên mới thấy quen rồi."

Ảnh Nguyệt nhắm lại mắt, trong đầu cậu hiện lên cả một đồng hoa bát ngát màu tím lung linh: " Không phải, không phải ở đây."

" Không cần biết là ở đâu, nếu có thể nhớ chút gì đó thì bệnh của thiếu gia sẽ nhanh chóng phục hồi."

" À phải, vừa rồi ngươi nói gì với ta?"

Nhớ đến điều quan trọng hơn An An lanh miệng: " Lão Gia nói thiếu gia chuẩn bị một chút, Đại thiếu gia và...và...tam tiểu thư sắp về đến rồi. Lão gia muốn người gặp qua để xem trí nhớ có tốt hơn hay không."

" Đại...?"

" Đại thiếu gia Oa Tất Duy là huynh trưởng của người, tam tiểu thư Oa Minh Nguyệt chính là muội muội của người."

Ảnh Nguyệt có phần lúng túng: " Ta từng nghe mẫu thân nói qua, chỉ là nhanh như vậy đã gặp rồi. Ta cảm thấy có chút không tự nhiên!"

" Ngươi không tự nhiên cũng phải thôi." An An chu môi.

" Ngươi nói gì?"

Trước kia từng nhiều lần nghe qua nhiều chuyện trong phủ, đến cuối cũng chỉ là lời đồn truyền tai không biết thực giả, không có căn cứ. Nhận ra mình lỡ lời nói chuyện không hay An An cười cười: " Không có gì thiếu gia."

Biết nhi tử và nữ nhi đã về phủ Dương Kiên thật cao hứng trái ngược với thái độ dửng dưng của Minh Loan. Không lạ gì tính cách của mẫu thân, Tất Duy vào đến đại sảnh liếc mắt nhìn qua Minh Nguyệt rồi thở dài: " Mẫu thân, phụ thân thời gian qua sức khỏe có tốt?"

" Đương nhiên, không tốt chính là các ngươi đường xa vất vả rồi. Duy nhi có chăm sóc tốt cho Minh Nguyệt hay không?"

" Tất nhi chưa từng lơ là qua tam muội."

" Tốt, hai ngươi chắc cũng mệt mỏi rồi. Hay là vào trong...!"

" Tất nhi, Nguyệt nhi chính là không khỏe rồi." Minh Loan cắt lời Dương Kiên

Bị đánh động bởi câu nói của nàng Minh Nguyệt ánh lên tia hy vọng: " Mẫu thân, con....!"

" Nhị đệ con bệnh ra nông nỗi, ngươi thân làm huynh trưởng còn không đến xem hay sao?"

Tất Duy thừa biết Nguyệt nhi trong ý nói của Minh Loan là Ảnh Nguyệt chứ không phải Minh Nguyệt: " Tất nhi đã hiểu!"

" Không cần đâu, ta đã cho gọi Ảnh Nguyệt đến rồi."

" Lão gia, người biết sức khỏe của Nguyệt nhi vẫn chưa hồi phục mà, sao lại bắt nó phải tự mình đi đến chứ. Nguyệt nhi bệnh lại nặng thêm thì thế nào đây?"

" Mẫu thân, Nguyệt nhi không sao!" Vừa đến cửa đã nghe Minh Loan lo lắng mình Ảnh Nguyệt vui vẻ bước nhanh vào đến cạnh nàng: " Ngươi xem đi, Nguyệt nhi ngược lại cảm thấy rất khỏe mạnh. Cứ ngồi mãi một chỗ mà không hoạt động gì cả, ngay cả Uẫn Lân cũng nói hài nhi nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn mới tốt."

" Được được, Nguyệt nhi nói vậy thì chính là như vậy."

" Vậy đây chắc là đại ca và tam muội?" Ảnh Nguyệt mỉm cười.

" Đúng rồi Nguyệt nhi, con và Duy nhi đã lâu không gặp, cho dù con không nhớ cũng nên nói chuyện nhiều một chút. Nói không chừng lại có kết quả khác thì sao."

Huynh trưởng và muội muội đều có tướng mạo hơn người, chỉ có trong mắt họ chừng như mình không được dễ chịu cho lắm, Ảnh Nguyệt cười trừ: " Đại ca, là đệ đến muộn rồi. Xin huynh đừng trách!"

" Nhị đệ có bệnh đương nhiên ta không nên để trong lòng việc nhỏ nhặt đó." Tất Duy ra vẻ lo lắng: " Chẳng hay nhị đệ là có bệnh ở đâu?"

" Cái này...đệ thật ra!"

Nghe đến Minh Loan lại không kiềm được cảm xúc, nước mắt chực chờ trào ra: " Ngươi còn không biết hay sao? Nhìn xem, xem nhị đệ ngươi đi! Nó đúng là khổ mà, đến ngay cả bản thân mình và người mẫu thân này cũng không thể nhận ra, Nguyệt nhi...Nguyệt nhi của ta...huhu." Nàng ôm lấy nhi tử đau lòng không thôi.

" Mẫu thân, người đừng như vậy mà...!"

" Ta...ta thân là mẫu tử lại không thể giúp ngươi đòi công đạo...ta thật vô dụng mà...!"

" Người đừng khóc, Nguyệt nhi thật không sao."

" Phu nhân à, bà cứ như vậy Nguyệt nhi vui được hay sao?"

Minh Loan oán giận nhìn Trượng phu: " Ông còn có thể nói như vậy? Đều là lỗi tại ông nhất định không muốn cứu nó. Nếu lúc đó ông dùng đến kim bài thì hoàng thượng có thể đánh Nguyệt nhi hay sao? Có thể nhốt nó vào ngục hay sao?"

" Kim bài là do tiên đế ban, nhưng chúng ta cũng không thể chỉ vì Nguyệt nhi mà mang ra tạo uy thế với hoàng thượng."

" Vậy ông cần cái kim bài chết tiệt ấy làm cái gì, ông xem cái gì thể diện của hoàng đế còn hơn Nguyệt nhi của chúng ta mà."

" Đương nhiên không có chuyện đó!"

" Ông còn nói không, tức chết...tức chết tôi!"

Minh Loan mệt mỏi ôm lấy ngực như khó thở làm mọi người đều lo lắng, Ảnh Nguyệt dìu nàng đứng vững: " Mẫu thân người bình tĩnh một chút."

" Không sao, ngươi không cần lo lắng."

" Mẫu thân, sức khỏe người không tốt hay là gọi Uẫn Lân đến xem đi." Minh Nguyệt không an tâm lên tiếng.

" Tránh ra, đừng chạm vào ta!" Minh Nguyệt vừa bước đến gần thì bị ánh mắt lạnh lùng của Minh Loan dọa đến lui lại. Không để ý đến nhi nữ Minh Loan hướng Tất Duy: " Duy nhi, mẫu thân vào trong nghỉ ngơi, con có thời gian thì thay ta dẫn Nguyệt nhi dạo chơi đi, nhị đệ của con đã nói muốn tốt hơn thì nên hoạt động nhiều một chút."

" Duy nhi rõ rồi mẫu thân."

" Đi, để ta đưa nàng vào trong nghỉ. Việc còn lại cứ để Duy nhi lo đi."

Ảnh Nguyệt khá ngạc nhiên vì thái độ của Minh Loan, xem chừng ra mẫu thân của cậu không có thân tình mẫu tử với vị tam muội này của mình: " Tam muội, muội đừng buồn. Mẫu thân không vui vì việc của huynh nên mới như vậy."

Tiểu cô nương nhìn Ảnh Nguyệt hồi lâu không dám tin mới cúi đầu: " Đa tạ nhị ca quan tâm."

" Tam muội, muội cũng mệt rồi nên về phòng đi. Một lát chắc chắn hoàng thượng sẽ cho người triệu muội vào cung."

" Vâng, đại ca!" Minh Nguyệt lại một lần cúi chào Ảnh Nguyệt: " Nhị ca, Minh Nguyệt xin phép."

Tất Duy quay lưng mà không nhìn đến Ảnh Nguyệt, tiến lại ghế ngồi xuống hắn tâm trạng không vui: " Nói đi!"

Nhìn tới nhìn lui xác định là đang nói với mình Ảnh Nguyệt mới ngập ngừng: " Đại ca?"

" Không cần phải giả vờ, ngươi lần này lại muốn giở trò gì?"