Chương 44

" Tiểu Nguyệt."

" Ân...Phong ca ca?"

Tịnh Phong nhìn một lượt khắp nơi mới hỏi: " Lâm Thùy đâu?"

" À, quận...quận chúa cảm thấy không được khỏe nên đã hồi cung." Ảnh Nguyệt vẫn còn chút ngỡ ngàng, Lâm Thùy cứ khóc một hồi khi bình tĩnh hơn lại chẳng giải thích một lời đã muốn đi. Kết quả để lại cho y một đống câu hỏi mà không có người trả lời, có lẽ y vẫn là phải đến gặp Lưu Phong để hỏi cho ra lẻ.

" Tiểu Nguyệt." Tịnh Phong nghi ngờ bước gần lại: " Có phải đã xảy ra chuyện gì đúng không?"

" Ừm...!" Nói với Phong ca ca chắc là không sao, dù gì Lâm Thùy cũng là muội muội của huynh ấy: " Ta không biết nhưng quận chúa đã khóc đấy."

" Khóc?" Hắn nhăn mày, Lâm Thùy trầm lặng khó gần nhưng tính tình nàng cũng khá cứng cỏi. Vậy lý gì khi cùng Ảnh Nguyệt nói chuyện lại khóc? Tịnh Phong trong lòng tự mình không vui, bế y lên hắn lạnh giọng: " Vậy giữa cả hai đã có gì?"

" Huynh đừng nghĩ lung tung. Nếu thật sự có gì ta sẽ tự nhiên như vậy nói ra hay sao?"

"...!"

" Tin ta đi, không có chuyện gì cả...nhưng có thể là quận chúa có chuyện không vui nên mới đột nhiên như vậy. Phong ca ca, hay là quận chúa ghét ta nên mới...!"

" Ngu ngốc cái gì?" Hắn để Ảnh Nguyệt ngồi xuống ghế rồi tiện tay vuốt qua mái tóc y, chỉ mới ngày nào còn là một hài tử ngây thơ quấn bên cạnh hắn nhưng hiện tại đã là một thiếu niên xinh đẹp như vậy. Hắn đã tốn hết bốn năm, bốn năm quên đi và tổn thương y hết lần này đến lần khác: " Tiểu Nguyệt!"

"...?"

" Cho dù ngươi nói không oán trách những gì ta từng làm với ngươi, nhưng ta lại vẫn không thể tự tha thứ cho bản thân mình."

" Phong ca ca!"

" Ta đã đổ tất cả lỗi lầm cho Minh Nguyệt, ta cho rằng tất cả đều do cô ta." Hắn nghiến răng: " Nhưng ta không thể tránh sự thật, rằng chính ta mới là người gây ra thương tổn cho ngươi. Dù biết mình đã gây ra bao nhiêu điều không đáng để được tha thứ ta vẫn không muốn để mất đi ngươi. Tiểu Nguyệt! cho dù ngươi hận hay căm ghét ta cũng không để ngươi đi, ngươi không thể rời xa khỏi ta."

Ảnh Nguyệt không biết phải nói gì, y chủ động vươn tay ôm thân người hoàng đế. Đúng là đã có những lúc y đã vô cùng đau đớn vì sự lạnh nhạt và vô tình của hắn, khi cả thân người đầy máu bị nhốt vào ngục y tựa như một cái xác không hồn, có lẽ đã từng thất vọng chăng? Tuy vậy y vẫn không có một lần oán hận!

Trên ngọn đồi nổi gió lớn có thể ngắm nhìn toàn bộ hoàng thành Long Thuận, Tất Duy nắm trong tay vài đóa hoa cát cánh trầm tư suy nghĩ. Ảnh Nguyệt là Uyễn Quân, hắn biết sự thật này thì đã sao? Trước kia Uyễn Quân cứ mãi chờ đợi một người mà cho đến lúc tan biến vẫn không thể chờ được, bây giờ lại vì Tịnh Phong mà chịu bao thương tổn. Còn hắn, cho dù là trước kia hay bây giờ cũng không thể làm được gì cho y: " Một tình yêu thầm lặng và tuyệt vọng sao?" Từng đợt gió mạnh tạo nên tiếng ồn của thiên nhiên lấp đi từng lời nói mà hắn thốt ra, Tất Duy ngước đầu lên nhìn bầu trời xanh: " Ngươi đã từng quay đầu lại nhìn ta?"

" Mưa rồi!" Vẫn như thường ngày hắn muốn đến ngôi mộ đơn lẻ giữa cánh đồng hoa tím thì nhận ra vài giọt mưa nhỏ rơi xuống rồi mỗi lúc một nặng hạt: " Những lúc mưa xuống Uyễn Quân sẽ không còn ở đó nữa,....mà là!" Tất Duy đổi hướng chạy về phía dòng sông xanh trong cánh rừng, mỗi khi trời mưa Uyễn Quân đều sẽ bị kéo về nơi đó.

Hắn vốn không phải người của nơi này, năm hắn mười tuổi thì người thân đều qua đời. Tất Duy bị mọi người xa lánh vì cho rằng hắn là tai ương, một mình rời khỏi nơi mình sinh ra tìm đến vùng đất nguyền rủa này, đây là vùng đất xanh tươi đầy sự sống nhưng lại không có bất cứ một ai dám đến gần.

Theo hắn biết thì hơn hai ngàn năm trước ở nơi này có bốn bộ tộc là Nguyên Luân, Mộc Chân, Mai Nhĩ và Vĩnh Khuôn sinh sống. mỗi bộ tộc sẽ định cư bên mỗi con sông nhỏ Ngân, Nguyệt, Liên, Hàn đổ ra theo bốn hướng từ sông chính Kinh Thủy. Các bộ tộc dựa vào nguồn sống bất tận của thiên nhiên nơi này, cùng với sự dẫn dắt của các tộc trưởng mà trở thành vùng đất có sức sống mạnh mẽ nhất. Họ tôn thờ thủy thân và thường xuyên cúng tế sông Kinh Thủy, cảm tạ đã mang đến nguồn sống.

Nhưng rồi một năm nước sông Kinh Thủy đột nhiên dâng cao, nước sông như thác đổ ập đến sông Ngân và Nguyệt nhanh đến không ai ngờ trước. Nước lũ nhấn chìm toàn bộ hai tộc Mộc Chân và Nguyên Luân cuốn theo xác người cùng tiếng khóc than oán, hai tộc người Mai Nhĩ và Vĩnh Khuôn khi nhận ra tai họa đến vẫn có cơ hội di tản đi nhưng vì thể lực người Vĩnh Khuôn yếu kém, họ không có khả năng tự mình chạy thoát toàn bộ. Cuối cùng người dân nghe theo lời thầy cúng tế, họ cho rằng đây là sự nổi giận của thần linh và thủy thần cần một vật hiến tế để xoa dịu cơn giận dữ. Chính vì thế tất cả vì mạng sống của mình để thấy tế chọn ra một người thích hợp để thế mạng, người bị đưa ra làm tế lễ chính là con trai của tộc trưởng.

Sau tất cả họ cho rằng cơn lũ sẽ rút và mở ra con đường sống, nhưng chỉ ngay sau đó tai họa mới thật sự đổ xuống. Thiếu niên bị hiến tế đó cùng với con của tộc trưởng tộc người Mai Nhĩ có tình cảm thân thiết, sau khi người này di tản dân tộc mình mới hay tin dữ. Hắn lập tức đến muốn cứu thiếu niên kia nhưng tất cả đã quá muộn, hắn trở nên điên cuồng vì cái chết của thiếu niên mà trở thành một con ác quỷ thèm khát máu tanh tàn ác nhất. Xác người chồng chất lên nhau bên cạnh cơ thể đã lạnh của người kia, cả con sông hàn được nhuộm thành màu đỏ máu. Chưa ngừng lại ở đó mà tiếp tục tìm gϊếŧ cả những tộc dân di tản đi trước, không tha cho bất cứ ai hắn đối với chính tộc nhân của mình cũng muốn hoàn toàn diệt tận gốc để rồi cuối cùng chính mình cũng tuyệt mệnh. Bốn con sông từng là nguồn sống bất tận trở thành mồ chôn kinh hoàng mà con người không dám lui tới, cũng từ đó vùng đất này trở thành nơi oan hồn trú ngụ và bị nguyền rủa với cái chết.

Tất Duy khi đến bên sông quả thật trông thấy Uyễn Quân đang ở đó, bên dưới cơn mưa y nhạt nhòa như một cái bóng hư ảo. Đúng là vậy, y vốn đã không còn trên cõi đời...y là người của hơn hai ngàn năm trước. Uyễn Quân chính là thiếu niên bị chính dân tộc của mình dùng làm vật hiến tế trên con sông này...cho dù biết những điều đó, hắn vẫn không thể làm cho mình rời mắt khỏi bóng hình kia: " Uyễn Quân!"

" Tất Duy?"

" Ta ở đây, ngươi cũng sẽ giảm đi sự sợ hãi của mình phải không?"

Uyễn Quân lặng nhìn hắn rồi lại trông về phía mặt nước động loan ra khi mưa rơi xuống: " Trước đây ta cứ tự hỏi vì sao mỗi khi mưa xuống mình lại sẽ bị kéo trở về nơi này."

"...!"

" Ngày hôm đó mưa cũng không ngừng rơi xuống, tay chân không thể cử động...không thể vùng vẫy."

" Đừng nói nữa."

" Ta rất lạnh...rất sợ...!" Uyễn Quân ngập ngừng: " Ta không thể thở...rồi dần dần bị nhấn chìm trong lòng nước."

" Uyễn Quân, đừng nói nữa."

" Tất cả họ chỉ đứng đó và nhìn ta một chút một yếu đi...đến khi bị cái lạnh giá nuốt chửng."

" Uyễn Quân, đủ rồi." Tất Duy hét lớn choàng tay muốn ôm lấy bóng lưng hài tử đang run lên từng cơn, nhưng kết quả không thay đổi...hắn vĩnh viễn không thể chạm tới mà chỉ có thể đau lòng: " Đừng bắt ta phải biết tới những gì mà ngươi đã phải trải qua đó...!" Lúc nhỏ nghe kể về vùng đất này hắn đã bao lần rùng mình và không thể lý giải được, nhưng giờ đây hắn đã có thể hiểu lý do khiến cho người kia trở thành con quỷ khát máu. Chỉ cần nghĩ tới hắn đã không thể ngăn được nỗi đau dày vò trong lòng ngực, hắn không thể nào dám tưởng tượng đến việc mình tận mắt nhìn thấy y bị chôn vùi dưới lòng sông kia.

" Tất Duy, lý do ta vẫn phải quay trở lại nơi này...!"

"...!"

" Có một vật vô cùng quý giá đối với ta đã bị rơi mất tại đây...vào thời điểm đó."

" Vật quan trọng?"

" Xin ngươi, hãy giúp ta tìm lại nó."