Chương 45

" Mẫu thân." Thấy Minh Loan vừa trở ra từ phòng của Minh Nguyệt, Ảnh Nguyệt mỉm cười lớn tiếng gọi nàng.

Không ngờ lại bị Ảnh Nguyệt nhìn thấy, nàng có chút lo lắng: " Nguyệt nhi, ngươi không phải ở cùng với hoàng thượng...sao lại đến đây?"

" Vương gia vừa cho người đến báo có chuyện gấp cần bàn với Phong ca ca nên huynh ấy đã tới Thừa Vương phủ, Nguyệt nhi cũng không có việc cảm thấy nhàn rỗi nên đến thăm tam muội."

" Vậy sao...à, Minh Nguyệt uống thuốc xong vừa mới ngủ. Nguyệt nhi, không cần vào thăm nữa!"

Thấy vẻ mặt khó xử của Minh Loan làm y nghĩ ngợi: " Mậu thân, có phải mẫu thân sợ Nguyệt nhi sẽ không vui khi thấy người đến thăm tam muội?"

" Ta không phải lo lắng gì cả...chỉ là muốn nhìn qua xem!"

" Mẫu Thân."

"...!"

Ảnh Nguyệt dìu tay Minh Loan: " Mẫu thân không cần phải vì Nguyệt nhi mà như vậy nữa."

" Nguyệt nhi à, mẫu thân chỉ là không muốn ngươi phải buồn."

" Nguyệt nhi hiểu mà! Người không muốn thừa nhận tam muội, lúc nào cũng đối xử thờ ơ với muội ấy đều là vì Nguyệt nhi." Ảnh Nguyệt cười tươi: " Nhưng Minh Nguyệt là ruột thịt của người, muội ấy là do mẫu thân sinh ra...làm sao người nhẫn tâm chối bỏ."

" Ta..."

" Mẫu thân đã suy nghĩ cho Nguyệt nhi quá nhiều, lẽ ra khi biết được mình không phải hài tử của mẫu thân thì đã phải bị đuổi khỏi phủ mới đúng."

Minh Loan tức giận, nàng khẽ đánh vào bàn tay đang dìu mình: " Ngươi hài tử ngốc này, ngươi là bảo bối là tim gan của mẫu thân. Làm sao mẫu thân có thể để ngươi xa ta, đừng nói ra những lời như vậy nữa!"

" Vậy nên đối với Nguyệt nhi đây đã là điều vô cùng may mắn."

"...!"

" Nhưng tam muội không những phải trải qua một tuổi thơ không tốt đẹp, đến khi nhận lại người thân vẫn không thể thật sự cảm nhận được tình yêu mẫu tử. Sau tất cả những việc muội ấy làm, chẳng qua cũng vì muốn có được tình yêu thương...chính vì vậy Nguyệt nhi không có hờn trách. Vậy nên mẫu thân, Nguyệt nhi cũng không cảm thấy buồn phiền gì khi người yêu thương tam muội. Nguyệt nhi biết mẫu thân cho dù chấp nhận muội ấy cũng vẫn là mẫu thân tốt nhất của Nguyệt nhi không phải sao?"

" Ngươi...hài tử này...!" Minh Loan rưng rưng nước mắt xoa xoa mặt Ảnh Nguyệt: " Tại sao mẫu thân không nhận ra ngươi đã lớn thế này rồi....nhưng cho dù thế nào đi nữa ngươi vẫn là bảo bối của mẫu thân...!"

" Nguyệt nhi biết!" Y đương nhiên biết Minh Loan không phải vì chán ghét Minh Nguyệt, là ruột thịt mang nặng chín tháng để sinh ra đời nàng làm sao không muốn nhìn nhận. Nhưng người mẫu thân hiền từ này lại vì quá yêu thương một hài tử nghịch ngợm được nuông chiều từ bé này mà lo lắng y sẽ cô đơn lạc lõng, vì thế mà tự lừa mình gạt bỏ đi tình mẫu tử với Minh Nguyệt. Y đi đâu để tìm được một mẫu thân tuyệt vời hơn thế nữa?

Nói ra hết tâm sự thì cảm thấy tốt hơn rất nhiều, Ảnh Nguyệt vui vẻ trở về phòng thì thấy An An đang chăm sóc những cây hoa cát cánh mà mình trồng lần trước. Y hớn hở chạy lại tranh lấy việc, làm tiểu hài tử ngạc nhiên: " Thiếu gia, sao hôm nay lại được về sớm vậy?"

" Ngươi nói cái gì về sớm? Mấy ngày này ta chỉ toàn ở trong phủ không có ra ngoài."

" Tuy là ở trong phủ, nhưng thiếu gia lại lúc nào cũng quấn quýt bên hoàng thượng đến chiều tối mới về phòng không phải sao? Oa phủ sắp trở thành hoàng cung của hoàng thượng luôn rồi."

Thấy An An che miệng cười, y đỏ mặt: " Cái tên nhóc này, lá gan của ngươi đúng là ngày càng lớn...không phạt ngươi thì không được đâu." Ảnh Nguyệt cười vui cầm luôn gáo nước tạt nào người tiểu gia nhân.

" Á...thiếu gia, người như vậy ăn gian đấy."

" Ha ha ha! Xem ngươi lần sau còn dám châm chọc nữa hay không!"

" Thiếu gia...người làm ta ướt hết rồi."

An An phủi phui y phục thì từ trong tay áo rơi ra một vòng đeo tay, thứ ánh sáng lấp lánh của thủy ngọc làm Ảnh Nguyệt lập tức nhận ra: " Cái đó là?"

" Cái này!" Tiểu hài tử bây giờ mới nhớ ra, cậu nhặt lên đưa ra cho y: " Không phải của thiếu gia sao? Lúc sáng dọn dẹp ta thấy nó bị rơi trong gốc phòng."

Vì vòng tay này khá đặc biệt nên Ảnh Nguyệt lập tức nhận ra đây chính là cái mà hài tử y gặp ở tây phòng của Tất Duy hôm đó đã đeo, cũng chính lúc nghe y nói lại hài tử có mang vật này trên tay mà đại ca đột nhiên trở nên kỳ lạ cứ hỏi mình có phải thật hay không: " Không phải của ta."

" Nhưng thật sự là tìm thấy trong phòng thiếu gia mà."

" Chắc là đêm qua đại ca đã làm rơi...ta tạm thời giữ thay huynh ấy vậy, khi nào đại ca trở về thì...!" Ảnh Nguyệt vừa nhận lấy chiếc vòng tay từ An An thì như có một thứ gì đó chạy vào trong thân thể, y đột nhiên khụy chân ngồi xuống đất.

" Thiếu gia, người làm sao vậy. Sao đột nhiên lại bị té?" An An lo lắng muốn đỡ Ảnh Nguyệt dậy thì nhận ra y trở nên khác lạ, hai mắt có chứa sự sợ hãi cùng thất thần, cả thân người lại cứng ngắc không động đậy: " Thiếu gia?"

" Đây...đây là..!" Đảo mắt hoảng loạn, hai tay ôm lấy lòng ngực cùng với vòng tay giống như đang rất đau: " Tại sao lại có thứ cảm giác này...ta...!"

" Thiếu gia, người đừng làm An An sợ mà....thiếu gia...!"

" Hãy chờ ta, ta nhất định sẽ lại tìm ra ngươi dù ở bất cứ nơi nào."

Ảnh Nguyệt lại dùng tay ôm đầu: " lại nữa...ta lại nghe thấy rồi!"

" Không ai khác, ngươi mới chính là người mà ta muốn bảo vệ cả đời này."

" Trừ khi ngươi là người muốn ta rời khỏi nếu không ta vĩnh viễn khiến ngươi không cách nào trốn thoát ta."

Ảnh Nguyệt lắc đầu hét lớn: " Là ai....ngươi thật ra là ai? Tại sao lại cứ liên tục vang lên trong đầu, người thật ra là ai đây?"

" Ta Âu Khắc là nhị nhi tử của tộc trưởng Ất Khinh, kẻ đứng đầu dòng máu oai hùng của người Mai Nhĩ, ta lấy tất cả niềm kiêu hãnh của mình thề vĩnh viễn bảo vệ Huyễn Uyễn Quân. Vì ngươi mà sống, chết tùy ngươi định đoạt!"

Ảnh Nguyệt lẩm bẩm: " Âu Khắc......là Âu Khắc?"

An An lo sợ đứng dậy: " Thiếu gia...người đâu...người đâu rồi, có ai không?" Cậu nhớ ra vì Ảnh Nguyệt không thích nên nơi này thông thường chỉ có mình ở đây chăm sóc nhị thiếu gia chứ nào có gia nhân nào khác: " Thiếu gia, người ở đây chờ một lát. An An sẽ đi gọi phu nhân đến ngay."

" Âu Khắc...Uyễn Quân?" Ảnh Nguyệt đưa vòng tay mình đang cầm để nhìn lại thật kỹ, vật này không phải của ai khác mà là: " Đây là...của ta?" Nhưng tại sao mình lại cảm thấy như vậy?

" Uyễn Quân."

" Á...!" Ảnh Nguyệt hoảng hốt khi nhận ra xung quanh không có ai mà lại nghe thấy tiếng gọi vừa rồi, tất cả những việc này mơ hồ đến không thể phân biệt được thực hư: " Không được, mình phải làm rõ chuyện này."

" Nhị thiếu gia?" Người giữ cửa phủ thấy Ảnh Nguyệt vụt chạy ra khỏi phủ cũng không kịp hỏi mà làm lạ: " Nhị thiếu gia làm gì lại vội vàng như vậy?"

Ảnh Nguyệt một đường chạy đến quán trọ lần trước, y cho rằng họ sẽ đến gặp mình để giải thích những chuyện xảy ra...vì cớ gì lại giúp đỡ mình hết lần này đến lần khác nhưng mấy ngày qua đi vẫn không thấy. Y nhất định phải tự mình làm rõ chuyện này, thân thể vốn yếu lại chạy nhanh như vậy đến nơi cũng mệt đến hơi thở nặng nhọc, cả lòng ngực cũng thấy đau: " Sao...hộc hộc...sao lại vậy?" Quán trọ này lần trước cậu nhớ rất rõ ngoài họ cũng không có ai khác nữa, nhưng bây giờ lại tấp nập người ăn uống ồn ào tới lui. Không suy nghĩ nữa y bước vào đảo mắt tìm kiếm.

" Khách quan, xin mời vào trong. Khách quan có phải muốn dùng bữa? Ở đây chúng tôi có...!"

" Ta...hộc...ta muốn hỏi, những người ở đây bốn năm ngày trước. Họ ở phòng nào, ngươi có thể đưa ta đến đó?"

" Bốn năm ngày trước?" Tên tiểu nhị nghe hỏi liền biết: " Ý khách quan muốn nói chính là các vị công tử đã bao trọn quán trọ này có phải không?"

" Đúng...chính là họ."

" Khách quan đến không đúng lúc rồi, họ mới hôm qua đều đã đi khỏi. Chính vì vậy nên hôm nay chúng ta lại mở cửa lại...!"

" Đi....đi rồi?"