Chương 46

" Họ đi rồi?...Không thể nào." Tại sao đột nhiên lại bỏ đi không nói một tiếng, mình còn rất nhiều chuyện muốn hỏi.

" Ta là người Phụng Luân."

" Phụng Luân? Huynh đến Long Thuận làm gì?"

" Tìm người."

" Là ai, rất quan trọng với huynh?"

" Là người quan trọng hơn cả tính mạng của ta."

Thấy vị công tử này cứ giống như người mất hồn, tên tiểu nhị thấy sắc mặt y không tốt: " Khách quan không sao chứ?"

Ảnh Nguyệt nhìn vòng thủy ngọc trong tay mình, y nắm chặt lại rồi quay đầu chạy trở về Oa phủ. Trong lòng chứa đầy sự hoang mang: " Lưu Phong?"

" Ta không muốn buông tay và từ bỏ ngươi. Nhưng chỉ cần là điều mà ngươi mong muốn, ta nhất định sẽ không cự tuyệt."

Nghĩ đến cử chỉ và lời nói của Lưu Phong thì Ảnh Nguyệt lại không thể nào lý giải được: " Tại sao lại nói với ta những lời đó? Không một lời giải thích lại im lặng bỏ đi như vậy...huynh cho rằng đó là điều mà ta mong muốn sao?"

" Bộp!"

" Á...!" Cứ vừa suy nghĩ vừa chạy không nhìn phía trước, Ảnh Nguyệt đâm sầm vào người đi trên đường mà té xuống.

" Ngươi đi đứng kiểu gì vậy, bộ không có mắt sao?"

" Xin...thành thật xin lỗi, là do ta không chú ý phía trước!"

Ảnh Nguyệt đứng dậy cúi đầu xin lỗi lại không chú ý mình bị thương mà lại chạy nhanh đi. Gia nhân giữ cửa vừa thấy y đã mừng rỡ: " Nhị thiếu gia, người đã đi đâu vậy. Hoàng thượng vừa đến còn có lão gia và phu nhân đang sốt ruột cho người đi tìm thiếu gia đấy."

" Ta biết rồi...!"

" Trời ơi thiếu gia, người làm sao mà lại trông như thế này...!"

Không quan tâm mặt mày tái xanh khi nhìn thấy mình của hắn, Ảnh Nguyệt một đường đi vào phủ. Cậu hướng về phía phòng mình thì Minh Loan nhìn thấy: " Nguyệt nhi...!"

" Mẫu thân."

" Ngươi sao lại trông ra thế này, đã có chuyện gì...An An hớt hải chạy đến tìm ta nhưng khi tới lại không thấy ngươi đâu cả." Minh Loan phát hoảng khi cả người nhi tử bám đầy bụi: " Ngươi bị thương ở đâu, khó chịu chỗ nào mau đưa mẫu thân xem."

" Mẫu thân, Nguyệt nhi không sao. Chỉ là vừa rồi vô ý bị té, người không cần lo lắng."

" Không được, ta không an tâm....Người đâu, mau đi gọi Uẫn Lân đến đây cho ta."

" Dạ phu nhân."

Ảnh Nguyệt mỉm cười: " Thật sự không sao mà, người không cần phải gọi Uẫn Lân." Y nóng ruột nên lại không đầu không đuôi mà chạy đi: " Nguyệt nhi có việc gấp nên trở về phòng trước, mẫu thân không cần lo đâu."

" Nguyệt nhi!" Minh Loan không an tâm mới nói cùng a hoàng: " Ngươi đi nói với hoàng thượng nhị thiếu gia đã về phòng rồi, bây giờ muốn y nghe lời cũng chỉ có hoàng thượng thôi."

" Nô tỳ lập tức đi ngay."

Ảnh Nguyệt định sẽ về phòng nhưng rồi lại đổi ý, y chạy một mạch về tây phòng. Qua khỏi cầu ở Liêu Vinh hồ, đứng giữa vườn hoa cát cánh y dùng mắt tìm kiếm khắp nơi rồi hét lớn: " Ngươi ra đây đi, ta muốn gặp ngươi...." Chờ đợi vẫn không có gì xảy ra làm Ảnh Nguyệt tức giận: " Không phải ngươi muốn ta đến sao? Bây giờ ta đã đến rồi...ta muốn biết tất cả sự thật, ngươi mau ra đây gặp ta đi."

Giữa một vùng tĩnh lặng giống như chỉ có một người đang tự nói chuyện với mình, Ảnh Nguyệt vẫn muốn gặp lại hài tử đó một lần nữa. Nếu có thể gặp y thì có lẽ mọi chuyện sẽ sáng tỏ, những tiếng ồn lại vang lên trong đầu khiến Ảnh Nguyệt mệt mỏi: " Lại nữa...vẫn là những giọng nói đó. Tại sao cứ liên tục hiện lên?"

Khi ánh nắng lọt qua những khe lá rọi xuống, viên lam thủy ngọc trong tay y lại phát sáng lấp lánh hơn bao giờ hết. Một thoáng giật mình Ảnh Nguyệt thả rơi nó xuống đất, chạm mắt với thứ ánh sáng như đã từng rất quen thuộc cũng là lúc mọi thứ trở về lại khi bắt đầu. Từng chút từng chút một những mảnh ký ức cùng tình cảm tưởng như đã bị vỡ ra từ lâu lại đang được ghép lại với nhau trở thành một cuộc đời hoàn chỉnh.

" Xin ngươi, hãy giúp ta tìm lại nó."

" Ta không thể biết được nếu ngươi không nói rõ thứ mà ngươi muốn tìm là gì."

" Đó là vật Âu Khắc đã tặng cho ta, một chiếc vòng tay đính lam thủy ngọc."

" Ngươi...!" Tất Duy siết chặt nắm tay để kiềm nén lại thứ đang dày vò chính mình, hắn không muốn! Hắn không muốn giúp y tìm lại thứ của kẻ kia đã tặng. Hắn biết rất rõ Uyễn Quân có thể sẽ oán giận, nhưng hắn muốn bản thân có thể ích kỷ một lần: " Ta không thể."

"...!"

" Nếu muốn ngươi hãy tự mình tìm lấy."

" Tất Duy." Uyễn Quân lên tiếng gọi tên hắn, y chờ đợi hồi lâu mới quay đầu: " Ta có thể, cầu xin ngươi?"

Nhìn vào đôi mắt buồn khiến hắn không thể tiếp tục ngăn mình: " Tại sao đến bây giờ ngươi mới....Ngươi chưa từng quay đầu nhìn lại dù ta luôn ở phía sau, nhưng đến khi ngươi chịu nhìn ta lại là lúc muốn ta giúp ngươi tìm lại thứ mà hắn đã tặng?"

" Cầu xin ngươi hãy giúp ta, Tất Duy."

" Ngươi...!" Trong lòng mình như đang bị vò nát, hắn nghiến răng thốt từng lời cay đắng: " Cho dù ta không nói, ngươi vẫn đã hiểu tình cảm của ta là gì....ngươi vẫn muốn ta phải."

"...!"

" Uyễn Quân, ngươi quá tàn nhẫn đối với ta...!"

" Tất Duy, xin lỗi."

" Ta không cần ngươi nói lời xin lỗi."

" Ta không muốn cho ngươi quá nhiều hy vọng...Vì cho dù ngươi có ngày một trở nên quan trọng hơn, mỗi lúc càng khiến ta không đành lòng. Tình cảm này từ khi ngươi xuất hiện vẫn cứ lớn dần, nhưng.....lại không có ai có thể thay thế vị trí của hắn trong ta." Y thành thật: " Dù ta cho ngươi nhiều tình cảm đến thế nào đi chăng nữa, Âu Khắc vẫn là người nắm giữ trái tim và linh hồn ta."

" Đừng nói nữa."

" Tất Duy!"

Uyễn Quân đưa về phía hắn, đây là lần đầu tiên y chủ động muốn chạm vào hắn. Tất Duy không biết đây là niềm vui hay nỗi buồn, cho dù biết không thể chạm đến hắn vẫn bước lại gần hơn: " Uyễn Quân...!"

" Ta đã không còn nhiều thời gian nữa."

Sau câu nói của y thì Tất Duy mở to hai mắt chứa đầy sự hoảng hốt nhìn thẳng vào hình ảnh nhạt nhòa dưới làng mưa: " Ngươi vừa nói cái gì?"

" Giống như những gì ngươi từng nói, ta nhận ra mình không thể tiếp tục ở lại đây nữa...có lẽ thời gian của ta đã hết."

" Không thể nào...!" Tất Duy lại cố bắt lấy hình bóng hài tử trong hư không: " Ngươi không thể đi, Ta sẽ không để ngươi như vậy mà biến mất."

Uyễn Quân mỉm cười: " Ta đúng là đã tàn nhẫn khi nhờ ngươi làm chuyện này, nhưng ta vẫn muốn cầu xin ngươi...Tất Duy."

" Ngươi không thể...!"

" Một nữa ký ức của ta sẽ bị phong bên trong lam thủy ngọc đính trên vòng tay của mình khi ta hoàn toàn biến mất, xin hãy giúp ta bảo quản nó."

" Uyễn Quân...!"

" Dưới một cuộc sống khác, biết đâu một ngày nào đó chúng ta sẽ lại gặp nhau...không phải là nhất định sẽ gặp lại, ta sẽ gặp ngươi để lấy lại đồ vật quan trọng của mình."

Mắt trông thấy Uyễn Quân ngày một mờ ảo đi hòa cùng hư không, hắn không cam tâm...hắn chỉ muốn có thể kéo dài cuộc sống như lúc này. Cho dù là y chỉ luôn chờ đợi một người khác nhưng rồi cũng chỉ có y và hắn: " Vẫn chưa thể đợi được, ngươi muốn như vậy mà ra đi?"

" Ta không có sự lựa chọn mà đúng chứ?"

"...!"

" Tất Duy này, tuy không biết vì sao lại xuất hiện trong hình dáng lúc bé của mình nhưng thật ra khi chết đi ta cũng đã mười tám rồi đấy. Ta không phải chỉ là một tiểu hài nhi thế này!"

" Ngươi nói với ta chuyện đó làm gì."

" Ngươi không thể che giấu những giọt nước mắt của mình dưới trời mưa thế này để qua mắt ta được đâu, không phải ngươi luôn là một người cứng cỏi sao?"

" Lắm lời."

" Ha ha!" Uyễn Quân cười tươi rồi từ từ biến mất trong một dấu tích chỉ để lại một câu nói bị tiếng mưa che lấp: " Tạm biệt, Tất Duy!"