Chương 47

" Tiểu Nguyệt."

" Á...!" Đột nhiên bị kéo tay làm Ảnh Nguyệt giật mình, y nhìn thật kỹ người kia rồi nhỏ giọng: " Phong...ca ca?"

" Ngươi làm sao vậy?" Tìm kiếm khắp phủ cuối cùng cũng có thể tìm thấy, Tịnh Phong lo lắng: " Tại sao lại ở đây?"

" Ta...!"

" Tay của ngươi chảy máu rồi, mau để ta xem." Hoàng đế nhìn thấy vết thương nhỏ do lúc bị té trên tay Ảnh Nguyệt thì muốn xem, không ngờ Ảnh Nguyệt vung thật mạnh tay đẩy người ra rồi lui về sau vài bước. Đột nhiên bị từ chối một cách dứt khoát như vậy làm hắn không tránh khỏi sự ngạc nhiên: " Tiểu Nguyệt?"

Ảnh Nguyệt hạ mắt giống như né tránh rồi cúi người nhặt lại vòng lam thủy ngọc rơi dưới đất, một lần không thể ngay lập tức nhớ ra tất cả. Y đang cố gắng sắp xếp lại những gì đang diễn ra trong đầu: " Ta là...Uyễn Quân?"

" Tiểu Nguyệt, ngươi đang nói cái gì vậy?"

" Tiểu Nguyệt?" Ảnh Nguyệt nghe Tịnh Phong gọi mình rồi cũng nhận ra: " Phải rồi...ta còn là Ảnh Nguyệt."

"...!"

" Một nữa ký ức bị phong bên trong lam thủy ngọc đã trở lại...ta nhớ ra rồi. Nhưng...là tại sao?" Y lắc đầu: " Nhớ ra...cuối cùng ta cũng đã...!"

Tịnh Phong mất bình tĩnh giữ chặt lấy hai tay Ảnh Nguyệt: " Tiểu Nguyệt, nhìn ta đi. Đã xảy ra chuyện gì, ngươi đang nói gì?"

" Đừng...!"

" Tiểu Nguyệt?"

" Đừng mà...cứu ta...!"

Ảnh Nguyệt đột nhiên run rẩy, trong mắt y chứa đầy sự thù hận cùng với sợ hãi tột cùng. Hắn không thể nào hiểu ra mình đã làm gì khiến y phải tỏ ra như vậy: " Ngươi...!"

" Tại sao các ngươi lại đối xử với ta như vậy? tất cả các người đều...." Nước mắt vì cảm xúc đang dâng lên trong lòng mà trào ra khỏi khóe mắt, Ảnh Nguyệt gọi lớn: " Cứu ta...mau đến cứu ta. Ngươi đang ở đâu...Âu Khắc?"

" Âu Khắc?"

"Aaaa!"

Không biết chuyện gì đang xảy ra khiến Ảnh Nguyệt mất tự chủ hét lớn lại hoảng sợ vùng ra khỏi tay hắn, Tịnh Phong vì lo lắng mà không có tâm trí để tâm đến việc y vừa cầu cứu gọi tên của một người khác mà không phải hắn: " Tiểu Nguyệt!"

" Để đó cho ta."

Tịnh Phong nhìn về phía hai người vừa xuất hiện, hắn lập tức có thể nhận ra đây nữ nhân hôm đó đã ngăn lại đường kiếm của Minh Nguyệt hướng về Ảnh Nguyệt. Người còn lại chính là người đã chế ra được thuốc giải độc cho hắn và Ảnh Nguyệt ở quán trọ đó: " Tại sao lại là các ngươi?"

" Uyễn Quân." Không trả lời Tịnh Phong, Phi Tiễn bước đến nắm lấy hai tay đang ôm đầu của Ảnh Nguyệt: " Ngươi hãy bình tĩnh đi....!"

" Không...đừng...!"

" Bình tĩnh lại, ta là Phi Tiễn đây. Uyễn Quân nhìn đi...là ta...!"

" Phi Tiễn?"

" Đúng vậy."

Thấy Ảnh Nguyệt đã nhận ra mình, hắn nhẹ ôm lấy y để trấn an trước ánh nhìn đáng sợ của hoàng đế Long Thuận: " Không sao nữa rồi, tất cả mọi chuyện đều đã qua. Ngươi không cần sợ gì cả, bây giờ không có ai có thể làm hại ngươi được nữa...!"

" Phi Tiễn...hức..Phi Tiễn...ta...lạnh, lạnh lắm. Ta không thể thở...cũng không thể cử động...đáng sợ...ta..!"

" Ư...!" Nghe những lời y nói Kha Xương không thể ngăn lại mình nhớ lại hình ảnh khi chính mắt nhìn thấy Uyễn Quân bị vùi trong dòng nước dữ, nước sông hàn từng mang lại sự sống tất tận nhưng rồi cái lạnh như băng giá từ từ nuốt chửng lấy thân thể đó, nàng quay đầu giấu đi những giọt nước mắt của mình: " Vương tử...ta đã không thể bảo vệ được người."

" Ta rất sợ...!"

" Không sao rồi...chúng ta sẽ không để những chuyện như vậy sẽ lại xảy ra một lần nữa, người không cần sợ." Phi Tiễn đang cố giữ lại cho mình một chút bình tĩnh để không khiến bản thân không khiến mọi chuyện càng thêm tệ hơn: " Đừng lo, tất cả những ai dám làm hại ngươi. Ta sẽ khiến chúng phải trả giá gấp trăm ngàn lần!"

" Phi Tiễn...!" Ảnh Nguyệt cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại, y níu lấy hắn: " Ta muốn được gặp hắn."

"...!"

" Ta muốn được gặp lại...Âu Khắc!"

Nói rồi Ảnh Nguyệt ngất đi trong tay Phi Tiễn, hắn lặng nhìn gương mặt y: " Ta đã biết một khi ngươi nhớ lại chắc chắn người đầu tiên muốn chạy đến bên cạnh vẫn sẽ là hắn...ngươi vẫn luôn tàn nhẫn như vậy." Phi Tiễn nhẹ lau đi nước mắt trên khóe mi của y rồi mỉm cười: " Nhưng đừng lo, ta sẽ đưa ngươi đến gặp hắn."

Người Mai Nhĩ thường đều sẽ có sức lực hơn các tộc còn lại, từ khi sinh ra đời thì cách để khẳng định vị trí của mình trong tộc chính là sức mạnh. Âu Phi Tiễn luôn bị áp lực từ chính phụ mẫu của mình, Âu Phi Gia ngày trẻ có lòng muốn nắm được vị trí tộc trưởng mà khổ cực rèn luyện mình. Hắn có sức mạnh nhưng cuối cùng vẫn không thể vượt qua được đệ đệ của mình là Âu Ất Khinh mà để vị trí đó bị lấy mất, vì vậy mà hắn quyết tâm muốn nhi tử của mình phải làm được điều mà mình không thể, chính là chiến thắng được nhi tử của Ất Khinh. Từ lòng đố kỵ của phụ thân làm Phi Tiễn hoàn toàn mất đi sự lựa chọn cho chính cuộc sống của mình: " Thế này vẫn chưa đủ."

" Phi Tiễn, nhìn số thú rừng mà ngươi săn được đi." Chỉ vào đống thú nằm chất đống mà những thiếu niên khác trong tộc phải lạnh người: " Với chúng mà ngươi vẫn cảm thấy chưa đủ sao?"

" Các ngươi cứ về trước đi, săn thêm vài con thú nữa ta sẽ tự mình trở về."

" Ngươi không đùa đấy chứ?"

Một tên khác cười lớn: " Ha ha, cứ mặc kệ hắn đi. Ngươi không biết Phi Tiễn là người thế nào sao, với tài bắn cung của hắn thì chỉ với nhiêu đó đương nhiên sẽ cảm thấy không đủ. Trong tộc chúng ta, ngoài Âu Khắc ra thì không ai có thể vượt qua hắn cả."

" Hừ!" Vì câu nói vô ý lại làm Phi Tiễn tức giận, hắn không để tâm tới bọn người chúng mà bước đi.

Nhìn biểu hiện của hắn cũng đủ rõ tâm trạng không vui, những tên khác thở dài: " Ngươi lại chọc giận Phi Tiễn rồi, xem chừng cái miệng của mình đi."

" Có phải ta vừa nói gì sai không?"

" Ngu ngốc quá cũng là một cái tội đấy. Thôi được rồi, chúng ta về thôi!"

Mang theo cung tiễn đi sâu vào thêm, hắn đương nhiên biết bọn chúng không phải cố ý chọc giận mình nhưng vẫn khiến bản thân bực tức đến vậy: " Lại là Âu Khắc, từ khi sinh ra đến nay ta đã phải nghe không biết bao nhiêu lần. Tại sao nhất định phải so sánh cùng với hắn?"

" Loạt xoạt."

Nghe tiếng động Phi Tiễn nhìn thấy một con thỏ trắng, hắn cẩn thận không gây ra tiếng động rồi rút tên: " Một ngày nào đó ta sẽ vượt qua ngươi và khiến tất cả biết rằng ta mới chính là người mạnh nhất."

" Ngừng lại."

Kéo căng dây cung, hắn nghe tiếng la lớn thì giật mình thả tay để mũi tên vụt bay tới phía trước: " Cái gì?" Ngẩn người nhìn một thân ảnh nhỏ lao đến trước đường tên kịp thời chụp lấy bạch thỏ mà không biết vừa rồi là chuyện gì.

" Ây da...!" Tránh được mũi tên nhưng lại bị sượt qua cánh tay phải rồi lăn vài vòng dưới đất, Uyễn Quân bị đập vào một gốc cây mới ngừng lại được mà bò dậy nhìn con thỏ trong tay mình: " May quá, không sao cả."

Sau một hồi ngạc nhiên Phi Tiễn lại nhăn mày chạy lại: " Ngươi là ai, ngươi điên hay não bị hỏng rồi mà lao ra trước tên như vậy. Không còn muốn sống nữa?"

" Ngươi...!"

" Muốn chết thì tự mình tìm một nơi không có ngươi, đừng có mang phiền phức lại cho ta."

Gương mặt nhỏ ngước nhìn hắn, y bị nói khó nghe như vậy mà tức giận phòng má mắng lại như con nhím xù lông: " Ngươi còn làm dữ với ta?..Ngươi mới là đồ điên đấy. Thỏ của ta ngươi cũng muốn gϊếŧ còn dám mắng ta....ngươi là đồ người xấu nhất."