Chương 48

" Con thỏ trắng này là của ngươi?"

" Tại sao ta phải nói với kẻ xấu như ngươi?" Uyễn Quân đứng lên một tay ôm bạch thỏ một tay phủi phủi y phục của mình: " Tránh ra đi."

Nhìn dáng đi khập khiễng và vết thương bị mũi tên của mình sượt qua trên tay tên tiểu tử kỳ lạ này mà Phi Tiễn cảm thấy có lỗi, hắn mới đây còn vừa đang tức giận lại gặp cảnh này mà nói nhiều lời không phải: " Này ngươi đang muốn đi đâu, có cần ta giúp không?"

" Ai cần ngươi giả làm người tốt?"

" Vừa rồi là ta hơi quá lời, cũng đã tỏ ý nhận lỗi rồi ngươi là người hẹp hòi vậy sao?"

Uyễn Quân ngừng lại xoay người nhìn hắn: " Nhận lỗi? Ta chưa có nghe ngươi nói vậy đấy."

"...!"

" Vậy chứ ngươi có thật sự muốn xin lỗi không?"

Hắn từ trước đến nay toàn được người khác ngưỡng mộ, là dũng sĩ nhất nhì của tộc Mai Nhĩ. Đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, tính tình nóng nảy của hắn ai cũng biết nên không kiêng dè thì thôi còn bắt phải hạ mình: " Ta...!"

" Ngươi không xin lỗi thì ta đi đấy."

" Được rồi, những lời vừa rồi là do ta đang tức giận vì chuyện khác. Đúng lúc đυ.ng phải ngươi nên mới xả giận, hoàn toàn không có ý muốn nói ngươi giống vậy nên ta xin lỗi ngươi. Nói như vậy đã vừa lòng rồi chứ?"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của kẻ này làm Uyễn Quân không những hết giận mà còn tức cười đến ôm bụng: " Ha ha...vậy ta không có trách ngươi nữa,...ngươi thật sự cũng không phải là xấu đi."

" Cười đủ chưa?"

" Đủ...đủ rồi!" Y che miệng khúc khích vài tiếng nữa mới nói: " Vậy ta không có trách ngươi nữa, ta đi đây."

" Ngươi định đi đâu?"

" Tìm muội muội của ta, vừa rồi bị lạc mất con thỏ này nên ta để muội ấy chờ ở gốc cây lớn đằng kia...!"

" Uyễn Quân, tìm được huynh rồi."

" Huyễn Uyên?" Chưa nói hết câu đã thấy người lao đến ôm chầm lấy mình làm y ngạc nhiên: " Không phải ta đã nói muội ngồi ở gốc cây đợi sao, không biết đường lại chạy lung tung lỡ lạc mất thì sao?"

" Nhưng...nhưng mà một mình ở đó, muội sợ lắm."

" Lỡ như ta quay lại mà không thấy muội mới đúng là đáng sợ đấy....!"

" Á....!" Huyễn Uyên mừng rỡ ôm thỏ trên tay ca ca: " Thỏ con của muội, huynh tìm thấy rồi?"

" Đừng có để nó chạy mất nữa đấy."

" Vâng!....á..! Uyễn Quân, huynh bị thương rồi kìa. A...là ai làm....ai dám làm huynh bị thương ta sẽ cắn chết hắn."

Phi Tiễn bị nói trúng thì có chút lo lắng mà bước lui lại một bước, Uyễn Quân liếc mắt nhìn hắn phì cười xoa đầu muội muội: " Lúc đi tìm nó thì sơ ý bị vướng phải cành cây, không sao đâu."

"...!"

" Ngươi là người của tộc Mai Nhĩ đúng không?"

" Đúng vậy."

Uyễn Quân vui mừng: " Vậy thì may quá, ta có thể nhờ huynh đưa chúng ta đến đó được không?"

" Ngươi là người ở đâu?"

" Ta tên Huyễn Uyễn Quân là người tộc Vĩnh Khuôn ở sông Hàn, còn muội ấy là Huyễn Uyên."

Phi Tiễn nhận ra những cái tên này, hắn trầm giọng: " Nhi tử của tộc trưởng Huyễn Thái A tộc Vĩnh Khuôn?"

" Làm sao ngươi biết được?"

" Cũng không có gì lạ, chẳng phải hai tộc trưởng đang có ý muốn để các nhi tử của mình kết hôn cùng nhau hay sao....Vậy chứ các ngươi vì sao đột nhiên lại chạy đến đây?"

" Huyễn Uyên....!" Giọng nữ hài đáng yêu ngập ngừng: " Huyễn Uyễn muốn gặp Tử Phiên, đã mấy hôm rồi huynh ấy không có đến."

" Cái gì?"

Uyễn Quân giải thích: " Là vì nghe nói tộc Mai Nhĩ sắp có một buổi lễ lớn được tổ chức để các dũng sĩ thành niên thi đấu với nhau để chọn ra những người mạnh nhất, Âu Khắc và Tử Phiên cũng vì vậy mà rất bận nên mấy hôm rồi không có đến chỗ chúng ta. Ta xin vài lần nhưng phụ thân không cho mới cùng Huyễn Uyên trốn đến đây để xem buổi lễ..."

" Thì ra hai người họ thường xuyên rời tộc là để đến gặp các ngươi?"

" Ngươi cũng có quen Âu Khắc sao?"

" Không chỉ quen thôi đâu." Phi Tiễn nhếch môi cười: " Phụ thân của ta cũng chính là ca ca của tộc trưởng Ất Khinh, vì vậy ta cũng có một nửa là huynh đệ của bọn chúng."

" Uyễn Quân sao rồi?" Vừa nhận được tin từ Đương Kỳ thì Lâm Thùy lập tức xuất cung đến Oa phủ, nàng vội vàng chạy vào thì nhận ra không khí trong phòng tối tăm đến đáng sợ. Ảnh Nguyệt vẫn bất tỉnh nằm trên giường còn những người còn lại thì đúng là không thể nào tệ hơn được nữa, chậm đi vào bên trong nàng nhận ra Phi Tiễn: " Là huynh?"

" Huyễn Uyên...quả nhiên là muội. Thật không ngờ sẽ có lúc sẽ có thể gặp lại."

" Ta...ta không thể tin được...lại còn có thể...!"

Kha Xương vừa nhìn thấy Lâm Thùy đã mừng đến rơi nước mắt nhưng thời gian có thể hiện hình trong một ngày đã hết, người có khả năng nhìn thấy nàng lúc này chỉ có Phi Tiển. Hắn mỉm cười: " Huyễn Uyên, Kha Xương cũng đang ở đây. Cô ấy rất vui vì có thể gặp lại muội đấy."

" Công tử...!"

" Kha Xương...?" Lâm Thùy nhìn xung quanh tìm kiếm: " Tỷ ấy ở đây sao, Kha Xương?"

" Đừng tìm nữa, bây giờ muội không thể nhìn thấy cô ấy đâu."

" Không thể nhìn thấy? Nhưng tại sao lại...!"

" Chuyện trước tiên muội nên giải thích, có lẽ là với hắn đi."

Hướng theo mắt Phi Tiễn, Lâm Thùy nhận ra tâm trạng Tịnh Phong đang vô cùng tồi tệ: " Hoàng huynh?"

" Ta đã nói cho hắn nghe về Uyễn Quân."

" Sao cơ?"

" Đừng lo, ta chỉ mới nói cho hắn kiếp trước của Ảnh Nguyệt là Uyễn Quân chứ không nói thêm bất cứ thứ gì."

" Phi Tiễn, huynh.....!" Lâm Thùy định hỏi vì sao Phi Tiễn lại làm vậy nhưng nàng ngừng lại, nếu quả thật Uyễn Quân có khả năng đã nhớ lại thì cuối cùng cách tốt nhất chính là nói tất cả sự thật với Tịnh Phong. Họ không thể che giấu khi chuyện đã đi đến nước này: " Hoàng huynh...huynh."

" Có phải ngay cả muội cũng biết chuyện này?"

Đột nhiên nhận câu hỏi của Tịnh Phong khiến nàng lúng túng một hồi mới có thể trả lời: " Muội không phải cố ý muốn giấu huynh, ban đầu muội cũng không nhận ra Ảnh Nguyệt chính là Uyễn Quân...!"

" Vậy chứ thật ra muội là ai, Uyễn Quân là ai? Tại sao các người có thể chắc chắn nói Tiểu Nguyệt chính là kẻ đó?"

" Muội...muội cũng giống như Ảnh Nguyệt. Chín ngàn năm trước tên của muội không phải Lâm Thùy mà là Huyễn Uyên, là muội muội của Uyễn Quân cũng chính là Ảnh Nguyệt của bây giờ."

"...!"

" Muội thật sự không biết...nếu muội biết Ảnh Nguyệt chính là Uyễn Quân thì ngay từ đầu muội đã...không để cho hai người đi đến nước này!"

" Muội nói cái gì?"

" Muội...!" Lâm Thùy có chút run lên, đây là lần đầu Tịnh Phong trở nên đáng sợ như vậy khi nói chuyện cùng nàng.

" Muội muốn nói nếu biết thì sẽ ngăn cản, nếu biết muội sẽ không để y có cơ hội để yêu trẫm?"

" Hoàng huynh...huynh nghe muội nói. Cho dù Ảnh Nguyệt có yêu huynh nhiều đến thế nào đi chăng nữa...!" Giọng Lâm Thùy mỗi lúc một nhỏ lại: " Thì cuối cùng cũng không ai có thể...!"