Chương 17 Cháo gà không có mật ong (4)

Toàn bộ căn phòng vừa rồi được ánh mặt trời chiếu vào trong giờ phút này đã bị bức màn màu ấm che chắn ánh sáng mặt trời, khép lại hô hấp nặng nề của hai người bọn họ, không thể tiêu tan, đúng...

Cô đã bị tên ác ma trước mắt huấn luyện thành cái gì rồi? Lăng Tuyết Nhi thật sự không thích mình như vậy.

Loại cuộc sống này chính là cuộc sống mà cháo gà không có mật ong sao? Không thích, nhưng cần phải làm quen với nó. Nhẫn nhịn, cho đến khi…anh ta không còn cần cô nữa!

Thật ra, anh ta không còn cần cô nữa, vậy thì cô bây giờ hẳn nên chờ mong sự giải thoát nhỉ? Đã trôi qua 24 giờ, nhưng cô cảm thấy mình đã nhẫn nhịn thật lâu, cô sợ mình không thể chịu thêm được nữa.

Trên xương quai xanh đau đớn từng trận.

Lăng Tuyết Nhi giật giật, muốn sờ miệng vết thương trên xương quai xanh của mình một chút, nhưng "con sư tử đang ngủ" đã tỉnh dậy, nhanh chóng đè lên người cô khiến trái tim Lăng Tuyết Nhi đập mạnh.

"Lăng Tuyết Nhi." Lạc Dật Long nhìn chuyện qua đi, khuôn mặt đang phiếm hồng của Lăng Tuyết Nhi cùng với môi bị hôn đến trơn bóng, tâm trạng không biết sao rất tốt, anh ta liền hỏi: "Lăng Tuyết Nhi, em muốn gì?"

"Hả?" Đột nhiên bị hỏi như vậy khiến Lăng Tuyết Nhi không thể hiểu được.

Lăng Tuyết Nhi mơ màng nhìn Lạc Dật Long, đột nhiên Lạc Dật Long cảm thấy dường như mình đã có chút yêu cô gái nhỏ này, sự mơ màng không pha lẫn tạp chất khiến cho anh ta có cảm giác xúc động muốn làm gì đó cho cô.

Cô muốn gì? Lăng Tuyết Nhi suy nghĩ, trong đầu là một vùng mờ mịt, cuối cùng đã có người hỏi rằng cô muốn cái gì rồi sao? Nhưng mà đến bây giờ, cô cũng không biết bản thân muốn cái gì nữa.

"Tôi nói là ngoại trừ việc thả ông lão kia ra, em có còn muốn gì nữa không?" Lạc Dật Long vuốt một sợi tóc dài của cô, thưởng thức nó ở trong tay: "Xe? Hay là trang sức? Hay đơn giản như… Vàng?"

Anh ta cho rằng cô muốn những thứ này? Anh ta coi cô trở thành cái dạng gì rồi? Lăng Tuyết Nhi không còn gì để nói.

"Em muốn cái gì?" Lạc Dật Long lặp lại vấn đề này, giọng điệu nhẹ nhàng mang theo kiên nhẫn vô tận.

Lần đầu Lăng Tuyết Nhi thấy tính tình Lạc Dật Long tốt như vậy, cô cảm thấy rất kỳ quái. Nhưng mà nếu anh ta đã hỏi vậy thì cô phải tranh thủ cơ hội thôi, vì vậy cô hỏi thử: "Tôi muốn cái gì thì anh cũng cho à?"

“Ừ.”

"Tôi có thể không cần gì hết không?" Lăng Tuyết Nhi tiếp tục hỏi, điều mà cô thật sự muốn chính là nhanh chóng thoát khỏi đây.

Cô không muốn quay về nhà họ Lăng, cũng không muốn nhìn thấy Lăng Tử Thành, đồng thời cô cũng không muốn ở lại nhà họ Lạc, cũng không muốn thấy Lạc Dật Long. Cô muốn là chính mình, chứ không phải sống vì người khác.

Vậy có được không? Mọi thứ có được bây giờ tất cả đều không cần!

"Ý em là gì?" Lạc Dật Long dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô, một cổ u ám dâng lên hai tròng mắt anh ta: "Em không thích tiền? Vậy em muốn cái gì?"

Đừng nói với anh ta rằng cô chỉ muốn ở lại bên cạnh anh ta, không cần gì cả là vì cô thích anh ta. Để có được sự tin tưởng của anh ta như thế sau đó thăm dò lấy bí bật của anh ta? Hay là chờ cơ hội ám sát anh ta?

Nếu là như vậy thì anh ta thà rằng cô nói rằng cô muốn trang sức.

Nếu không, anh ta thật sự muốn gϊếŧ cô cho xong hết mọi chuyện.

"Chính là thả tôi đi, tôi muốn rời khỏi nơi này." Lăng Tuyết Nhi nói.

Rời đi? Cô không biết chú Ngũ đã hứa hẹn gả cô cho anh ta rồi à? Cô thật sự không phải đến để làm gián điệp à?

Lạc Dật Long nhìn Lăng Tuyết Nhi bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, anh ta lại hỏi: "Vì vậy em muốn trở về nhà họ Lăng?"

"Không phải." Lăng Tuyết Nhi tiếp tục nói: "Tôi không muốn quay về nhà họ Lăng, cũng không muốn ở chỗ này."

"Em không biết nhà họ Lăng đã quyết định gả em cho tôi sao? Em muốn trốn hôn à?" Lạc Dật Long có chút hồ đồ, rốt cuộc cô gái này muốn làm cái gì?

"Không phải chúng ta còn chưa kết hôn à? Bây giờ tôi rời đi không có tổn thất gì với anh cả." Lăng Tuyết Nhi có ý muốn thuyết phục Lạc Dật Long.

Cái gì gọi là không tổn thất? Cô đi rồi, anh ta sẽ không thể ôm cô, hôn cô nữa…

Chiêu lạt mềm buộc chặt này đã đi quá xa rồi, cô không sợ anh ta sẽ không đi tìm cô sao? Lạc Dật Long không đoán ra được cô gái trước mắt này muốn làm gì.

"Sao vậy?" Lăng Tuyết Nhi thấy Lạc Dật Long không nói gì, cô cho rằng anh ta không đồng ý, vì vậy nói tiếp: "Được rồi, tôi biết anh sẽ không đồng ý, nếu không thấy tôi thì bọn anh cũng không có cách nào ăn nói với nhà họ Lăng được."