Chương 21: Tại sao anh ta phải lừa cô? (4)

Nhưng mà, cô ngồi bên bồn hoa, đợi lâu cũng không thấy cô giáo quay về. Làn da mỏng manh của cô dưới ánh nắng nóng rực trực tiếp của mặt trời đã bắt đầu nóng lên.

Lăng Tử Thành chưa từng để cô phơi nắng lâu như vậy…

Lăng Tuyết Nhi cảm thấy mình sắp hoa mắt đến nơi.

Hóa ra nhiều năm vậy rồi, cô đã bị anh nuôi thành đóa hoa nhà kính.

Lăng Tuyết Nhi cảm thấy chua xót một trận, cô nâng cánh tay lên, nhìn da thịt vốn trắng nõn bị phơi đến đỏ lên, cô xoa xoa đôi mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm cửa tiểu khu.

Nhưng mà không bao lâu sau, trên người cô bắt đầu phát bệnh sởi. Rất ngứa, cô bắt đầu cào thành những vết đỏ, nhưng mà càng cào lại càng ngứa.

“Cô Lăng nhìn có vẻ không đúng lắm.” Bảo vệ ở chỗ tối đang mặc quần áo bình thường theo dõi cô bỗng phát hiện ra điều bất thường.

“Mau báo cho Khương Đầu.” Một vị bảo vệ khác nói.



Trang viên nhà họ Lạc.

Ở cửa phòng ngủ xa hoa của Khương Vệ anh ta nhận được báo cáo của cấp dưới. anh ta lập tức liên hệ người phụ trách theo dõi Tôn Tiểu Mai.

“Mau thông báo cho Tôn Tiểu Mai, mặc kệ cô ta đang làm gì, bảo cô ta lập tức về nhà.” Khương Vệ quyết đoán ra quyết định.

Thứ cậu Lạc muốn chính là quan sát hành động của cô Lăng, rồi xác định xem rốt cuộc cô có phải do Ngũ gia phái đến hay không, cho nên không thể bứt dây động rừng, nhưng anh ta cảm thấy an toàn của cô Lăng cũng cần phải quan tâm đến, bởi vì cậu chủ đối xử với cô Lăng rất… khác.

Mà giờ phút này Lạc Dật Long đứng bên giường bệnh ông Lạc đã được nửa tiếng, anh ta vẫn luôn nhìn ông nội đang hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh.

Một tháng trước, ông nội còn rất khỏe mạnh ăn cơm cùng anh ta. Vậy mà trong một lần anh ta đi Châu Âu xử lý chuyện ở công ty tài chính thôi mà ông nội lại bị như vậy.

Nếu ông nội không quay về Trung Quốc, cứ tiếp tục ngây ngốc ở Châu Âu, có lẽ mọi chuyện sẽ không như vậy.

Chú Ngũ cũng sẽ không nói muốn cử hành hôn lễ gì đó để lấy may mắn.

Đã là thời đại nào rồi, còn ai tin chuyện lấy may vừa nói này chứ? Chú Ngũ còn không phải vì muốn sắp xếp một người đến cạnh anh ta thôi sao? Anh ta thật đúng là không thể từ chối, nếu không các chú bác trong công ty tài chính sẽ nói anh ta bất hiếu.

Bây giờ ông nội hôn mê chưa tỉnh, nhà họ Lạc chỉ còn một mình anh ta đối mặt với gia nghiệp lớn như vậy. Một mình anh ta phải ứng phó công ty tài chính và gia nghiệp lớn như vậy, hơn nữa còn bảo đảm sự an toàn của người đó… Cho đến khi ông nội công khai di chúc.

Anh ta không biết mình có thể làm được hay không.

Tín hiệu trái tim trên màn hình đang đập, “tích tích” nhảy lên. Lạc Dật Long đứng liên tục, chờ đợi ông nội mình có thể sẽ tỉnh lại trong giây tiếp theo.

Nhưng mà đã rất lâu rồi, ông nội ở trên giường bệnh ngay cả đầu ngón tay cũng chưa nhúc nhích tí nào.

Quên đi, ông nội, nếu ông muốn nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi thật nhiều đi. Lạc Dật Long xoay người, từ từ đi ra phòng ngủ của ông nội, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Cậu chủ.” Khương Vệ đứng ở cửa, gật đầu kêu lên.

Lạc Dật Long nâng tay lên ý bảo Khương Vệ không cần phải nói. Sau đó đưa Khương Vệ đến một nơi cách phòng ngủ một khoảng, rồi mới mở miệng hỏi: “Bên chỗ Lăng Tuyết Nhi thế nào?”

“Cô Lăng đã tìm được tiểu khu đó thế nhưng mà Tôn Tiểu Mai lại không có ở nhà, cô Lăng đành phải chờ ở bên ngoài, bây giờ giống như có chút không chịu nổi phơi nắng rồi.” Khương Vệ còn chưa nói xong, anh ta đã cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Lạc Dật Long bắn lại đây.

Không chịu được phơi nắng? Tình huống thế nào? Sao lại không đi bệnh viện? Lạc Dật Long nhớ đến da thịt trắng nõn của Lăng Tuyết Nhi, cô giống như tuyết mùa đông, vì vậy phơi nắng sẽ tan chảy à? Vậy sau này cô làm sao có thể nằm ghế tắm nắng và phơi nắng cùng anh ta…

Khương Vệ cúi đầu, tiếp tục nói: “Nhưng mà tôi đã khiến cho Tôn Tiểu Mai nhanh chóng quay về rồi.” Ngụ ý là nếu Tôn Tiểu Mai quay về sẽ đưa Lăng Tuyết Nhi đến bệnh viện, không cần lo lắng.

“Cô ấy không tìm chỗ trốn à?” Lạc Dật Long tức giận hỏi.

“Có lẽ cô Lăng sợ đứng ở chỗ khác sẽ bỏ lỡ Tôn Tiểu Mai.” Khương Vệ suy đoán.

Cô thật đúng là kiên trì, anh ta thật sự muốn nhìn xem cô gái từ nhỏ đã bị nuôi nấng cao quý như cô có thể chống lại được hoàn cảnh thế nào...

“Nói Tôn Tiểu Mai nhanh chóng một chút.” Lạc Dật Long nghĩ nghĩ, ra lệnh xong sau đó bước đi.

“Vâng!” May mắn rằng quyết định của anh ta là đúng, kịp thời ra lệnh cho cấp dưới gọi Tôn Tiểu Mai quay về. Khương Vệ lau mồ hôi trên trán một phen, sau đó nhanh chóng đuổi theo.