Chương 22: Người đẹp, tôi có thể giúp đỡ cô không?

“Được!” May mà quyết định của anh ta là đúng đắn, bản thân đã kịp ra lệnh đem Tôn Tiểu Mai quay lại. Khương Vệ lau mồ hôi trên trán, sau đó nhanh chóng đi theo.

Tôn Tiểu Mai đang ở trường dạy piano cho những đứa trẻ.

Một vài người mặc vest đen, đeo kính râm đột nhiên mở cửa lớp ra khiến hai đứa trẻ ngồi gần cửa sợ hãi.

Chúng giương hai cặp mắt nhỏ ngây thơ, sợ sệt nhìn những bóng dáng cao lớn này.

"Các em cứ tiếp tục luyện tập theo những tài liệu này. Cô ra ngoài một lát rồi vào ngay." Tôn Tiểu Mai điềm tĩnh cười trấn an bọn trẻ.

Sau đó, cô ấy bước ra khỏi lớp học.

“Cô Tôn, hãy về nhà với chúng tôi.” Người áo đen đứng ở cửa nói.

"Về nhà? Về nhà của tôi?" Tôn Tiểu Mai là lần đầu tiên bị người ngoài ép trở về nhà.

“Đúng vậy, càng nhanh càng tốt.” Người áo đen mặt lạnh lùng nói với cô ấy.

Tôn Tiểu Mai thấy tình huống này thật buồn cười và khó hiểu.

“Xin lỗi, lớp học của tôi vẫn chưa kết thúc.” Cô ấy cảm thấy bản thân không cần nói nhiều với đám người này nên xoay người chuẩn bị quay lại phòng học, nhưng chưa kịp mở cửa thì một vật lành lạnh chạm đến lưng cô ấy.

Là cái gì đang đặt ở lưng cô ấy? Nó là... một khẩu súng sao? Bọn họ thực sự mang súng đến lớp học?

Nhóm người này đến từ đâu? Tôn Tiểu Mai nghĩ không ra là bản thân đã đắc tội với đám người xã hội đen này từ lúc nào.

“Được rồi, được rồi!” Tôn Tiểu Mai giơ tay lên: "Để tôi nói với bọn nhỏ một tiếng là đã tan học.”

“Không cần.” Tên áo đen lạnh lùng nói rồi đẩy Tôn Tiểu Mai.

Tôn Tiểu Mai bị đẩy lảo đảo sang một bên, được rồi, cô ấy bị một nhóm người mặc đồ đen vô duyên vô cớ bắt đi, ngày mai cô ấy sẽ không phải đến trường nữa. Các giáo viên khác trong trường sẽ nghĩ cô như thế nào đây?

Bị vệ sĩ đẩy ra, cuối cùng cô ấy bị đẩy vào trong một chiếc ô tô màu đen, sau đó xe phóng đi bạt mạng.

"Thứ nhất, không được phép nói với cô Lăng về sự tồn tại của chúng tôi; thứ hai, sau khi đến đó thì lập cô Lăng đến bệnh viện; thứ ba, cô phải đồng ý mọi yêu cầu của cô ấy..." Sau khi lên xe một lúc, người vệ sĩ bắt đầu ra mệnh lệnh cho cô ấy.

Tại sao cô ấy lại phải ngoan ngoãn nghe lời như vậy? Ngoài ra, cô Lăng là ai? Công việc của cô ấy là gì?

“Nếu cô không nghe lời, chúng tôi không chắc cha mẹ và em trai cô ở quê nhà được an toàn đâu.” Tên vệ sĩ lạnh lùng đe dọa.

Tôn Tiểu Mai tức giận, tại sao lại lấy tính mạng của người nhà cô ra làm như vậy: "Các người là ai? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi cảnh cáo người không được động vào người nhà của tôi!"

“Chỉ cần cô làm như lời chúng tôi nói thì người nhà của cô sẽ bình an vô sự, hơn nữa cô còn được quyền lợi.” Tên vệ sĩ kích động ép cô.

"Đến rồi." Một vệ sĩ khác nói.

Thế là đến rồi? Xe này là bay đến sao? Tôn Tiểu Mai nhìn ra ngoài qua cửa kính xe.

Trên mép bồn hoa ngoài kia có một bóng người xinh đẹp đang ngồi. Đó là... cô Lăng? Tôn Tiểu Mai nhớ ra rồi, đó là tiểu thư nhà họ Lăng, Lăng Tuyết Nhi!

Nhưng, tại sao cô lại ở đây? Lăng thiếu gia yêu thương cô như vậy sao nỡ để cô ngồi ở đây? Còn những người này là vệ sĩ của nhà họ Lăng sao?

Lăng Tuyết Nhi liên tục gãi những chỗ mẩn đỏ trên cơ thể, cô sốt ruột rơi nước mắt, cái thứ này thực sự rất ngứa.

Nhân viên bảo vệ ngồi trong phòng đã chú ý đến cô gái xinh đẹp tựa tiên nữ này từ lúc nào, hắn cũng đang tính toán để làm sao có được phương thức liên lạc với cô. Thấy cô ngồi dưới nắng to, mắt luôn nhìn về hướng cổng như đang đợi ai đó, thân thể nhìn có vẻ không khỏe.

Cuối cùng hắn không ngồi yên được nữa, bây giờ hắn phải thể hiện được cái gì gọi là anh hùng cứu mỹ nhân.

Vì vậy, hắn đi về phía Lăng Tuyết Nhi trong tư thế mà hắn cho là đẹp trai, rồi hỏi cô với vẻ quan tâm: "Người đẹp, tôi có thể giúp đỡ cô không?" Sau đó, anh ta nở một nụ cười…