Chương 23: Tôi muốn dựa vào chính mình (1)

Vì vậy, hắn đi về phía Lăng Tuyết Nhi trong tư thế mà hắn cho là đẹp trai, rồi hỏi với vẻ quan tâm: "Người đẹp, tôi có thể giúp cô không?" Sau đó, hắn nở một nụ cười...

"Nhanh! Xuống đuổi tên bảo vệ ấy đi." Trong xe, vệ sĩ nói với Tôn Tiểu Mai.

Kẻ ngốc cũng có thể thấy tên bảo vệ này muốn bế cô Lăng. Lăng thiếu gia chắc chắn không muốn cô Lăng bị bắt nạt ...

Cửa xe mở ra, Tôn Tiểu Mai bị đẩy ra khỏi xe lảo đảo suýt ngã, cô ấy xoa xoa cánh tay và nhìn chằm chằm vào đám vệ sĩ thô lỗ.

Tên vệ sĩ chỉ về hướng bồn hoa với hàm ý ra lệnh, Tôn Tiểu Mai không phục, cô ấy liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Nhi yếu ớt ngồi đó thì lập tức nảy ra ý định bước đến giúp đỡ.

Cô ấy không bị vệ sĩ uy hϊếp, cô ấy là vì Lăng Tuyết Nhi, nghĩ đến đây, Tôn Tiểu Mai liền đi về phía bồn hoa.

“Không cần, cám ơn.” Lăng Tuyết Nhi ở bồn hoa từ chối nhân viên bảo vệ với một nụ cười khó hiểu.

Tên bảo vệ vẫn tỏ vẻ không cam lòng, nói tiếp: "Người đẹp, tôi nghĩ cô nên đi khám bác sĩ, có cần tôi giúp không?"

Lăng Tuyết Nhi lắc đầu, cô thật sự rất ngứa, tại sao cô giáo vẫn chưa quay lại?

“Cô Lăng!” Tôn Tiểu Mai đứng trước Lăng Tuyết Nhi.

Lăng Tuyết Nhi thấy cô ấy như thấy cứu tinh tới, cô vội vã đứng dậy bước đến nắm lấy tay Tôn Tiểu Mai cười vui mừng. Nghĩ đến điều gì đó, cô quay lại nói với nhân viên bảo vệ: "Bạn của tôi đã về, cảm ơn anh, tôi nghĩ mình không cần anh giúp đâu".

“Uh, được rồi.” Nhân viên bảo vệ sửng sốt rồi trở lại phòng bảo vệ một cách mệt mỏi.

Nếu sớm biết như vậy, hắn đã ra sớm hơn, như vậy thì đã có thể giúp đỡ người đẹp rồi. Lòng của nhân viên bảo vệ tràn đầy tiếc nuối...

Lăng Tuyết Nhi quay lại và hét lên với Tôn Tiểu Mai: "Cô giáo..."

“Đừng, đừng.” Tôn Tiểu Mai vội vàng ngăn cản: “Em đã tìm đến tôi thì chứng tỏ đã xem tôi như bạn bè rồi, vừa nãy em cũng nói với bảo vệ rằng tôi là bạn của em, từ nay về sau hãy gọi tôi là Tiểu Mai."

Lăng Tuyết Nhi không ngờ Tôn Tiểu Mai thoải mái như vậy, cô lập tức đổi xưng hô: "Chị Tiểu Mai."

"Thực ra..." Tôn Tiểu Mai mỉm cười bí ẩn, và nói: "Tôi nói cho em biết một bí mật, nói ra thì có hơi xấu hổ. Em đàn rất hay, lúc tôi đến nhà họ Lăng để phụ đạo cho em, tôi nghĩ bản thân còn không đủ năng lực để làm giáo viên của em đâu."

"Đâu có? Cô giáo chính là cô giáo." Lăng Tuyết Nhi cũng cười, "Chị cũng gọi tôi là Tuyết Nhi đi! Đừng gọi cô Lăng nữa. Tôi đã ra khỏi nhà họ Lăng rồi. Tôi không còn là cô chủ cái gì nữa, tôi đến bám víu lấy chị đây."

Sau khi nói xong, Lăng Tuyết Nhi bắt đầu cảm thấy toàn thân ngứa ngáy như kiến

bò khắp người, không chịu được nữa, cô bắt đầu vươn tay ra gãi.

Tôn Tiểu Mai đang muốn hỏi Lăng Tuyết Nhi vì sao cô lại ra khỏi nhà họ Lăng, nhưng khi cô ấy nhìn thấy vết mẩn trên người Lăng Tuyết Nhi, cô ấy chợt nhớ ra vệ sĩ đã bảo đưa Lăng Tuyết Nhi đến bệnh viện.

Họ theo dõi Lăng Tuyết Nhi sao? Tôn Tiểu Mai không hiểu, tại sao họ không đưa Lăng Tuyết Nhi đến bệnh viện mà phải bắt cô ấy từ lớp học piano đến đây?

"Tuyết Nhi, có thể là em bị dị ứng. Tôi sẽ đưa em đến bác sĩ trước." Tôn Tiểu Mai nói.

Lăng Tuyết Nhi ngứa ngáy nặng nề gật đầu với Tôn Tiểu Mai. Tôn Tiểu Mai với Lăng Tuyết Nhi đến lề đường và bắt một chiếc taxi.

Rất nhanh đã đến bệnh viện, bác sĩ yêu cầu Lăng Tuyết Nhi làm xét nghiệm máu.

"Bác sĩ, bạn tôi làm sao vậy? Có phải là bị dị ứng với phấn hoa không?" Tôn Tiểu Mai hỏi.

Bác sĩ nhìn vào kết quả xét nghiệm và những biểu hiện họ nói vừa rồi, phán đoán: "Vị này là bị dị ứng với tia cực tím, còn gọi là dị ứng da do ánh sáng. Có lẽ trước đây ít tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, tôi sẽ kê một số loại thuốc để điều trị. Cô có thể phơi nắng hằng ngày để từ từ thích nghi với ánh sáng”.