Chương 32: Khách sạn tự tôi tìm được (1)

Tôn Tiểu Mai nhận lấy cái túi, suy nghĩ không chút khách sáo nói với vệ sĩ: "Trở về nói cho ông chủ của mấy người biết. Sau này, anh ta tự đến đưa bữa trưa hoặc buổi tối. Nếu không tôi từ chối đưa cho Lăng Tuyết Nhi ăn."

Cô ấy cũng không tin, gặp mặt thêm vài lần nữa, cô ấy không tìm ra được nhược điểm của người đàn ông này.

Sau đó, nàng cũng học theo Khương Vệ, không đợi vệ sĩ trả lời thì đã tiêu sái đi lướt qua bên cạnh hắn.

Về đến nhà, bỏ hộp thức ăn nhanh xuống, Tôn Tiểu Mai phát hiện Lăng Tuyết Nhi không có trong phòng khách. Có thể cô vẫn còn trong phòng ngủ nhỉ? Thế là, cô ấy lớn tiếng hô hào: "Tuyết Nhi, đi ra ăn cơm nè."

"Tôi đến đây." Thế nhưng giọng nói của Lăng Tuyết Nhi lại là từ ngoài cửa truyền đến.

Tôn Tiểu Mai kỳ quái quay đầu ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Lăng Tuyết Nhi từ trên lầu đi xuống.

"Sao em lại chạy ra ngoài vậy?" Tôn Tiểu Mai nhanh chóng dẫn Lăng Tuyết Nhi vào nhà. Sao mới có vài tiếng không gặp, Lăng Tuyết Nhi đã chạy ra khỏi nhà rồi?

Nếu như để cho Lăng Tuyết Nhi đi lạc mất thì có khi nào ông chủ của tên vệ sĩ đáng gờm kia sẽ ăn tươi nuốt sống cô ấy luôn không nhỉ?

"Tôi ra ngoài tìm việc làm. Tự tôi tìm được một cái khách sạn, đi rửa chén đó, lợi hại không?" Lăng Tuyết Nhi dường như từ trên lầu chạy xuống, thở phì phò, lại vui vẻ ra mặt: "Nhưng khi tôi trở về thì chị lại không có ở nhà. Tôi lại không có chìa khoá. Tôi cũng chỉ đành phải ngồi chờ ở bên ngoài, chờ mệt mỏi rồi thì đi lên xuống cầu thang một chút."

Mới nửa ngày thì đã tìm được việc rồi sao? Không đợi cô ấy giới thiệu quản lý đại sảnh cho cô à? Tôn Tiểu Mai giật mình nhìn Lăng Tuyết Nhi, tìm xong công việc còn có thời gian rảnh rỗi lên xuống cầu thang đi dạo? Hiệu ứng mỹ nữ, thực sự rất có năng suất...

"Ngày mai là có thể đi làm rồi. Khách sạn ngay ở gần đây." Lăng Tuyết Nhi tiếp tục nói, dáng vẻ vui vẻ rất đơn thuần.

Cô nhìn thấy hộp thức ăn nhanh trên bàn, liền hỏi: "Cơm trưa ăn gì vậy?"

Tôn Tiểu Mai còn đắm chìm trong sự kinh ngạc, vẫn chưa lấy lại tinh thần, còn đang ngơ ngơ ngác ngác.

"Đúng rồi, trong khách sạn có bao cơm trưa. Ngày mai tôi sẽ ăn ở khách sạn luôn, chị không cần chăm sóc tôi." Lăng Tuyết Nhi vừa nói, vừa lấy hộp cơm từ trong túi ra, sau đó mở từng hộp một ra

Thế nhưng là, sau khi mở tất cả hộp cơm ra, cô trợn tròn mắt.

"Sao vậy?" Tôn Tiểu Mai nhìn thấy Lăng Tuyết Nhi không nói gì, thoát khỏi cảm xúc kinh ngạc, bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ. Vừa rồi, cô còn cao hứng bừng bừng líu ríu nói không ngừng mà, sao đột nhiên đã ngớ ngẩn rồi...

"Không có gì, những thứ này... đều là... những món tôi thích ăn." Lăng Tuyết Nhi chớp chớp mắt, vô cùng giật mình.

Cô cầm lấy đũa, kẹp một món ăn, cẩn thận nếm thử một miếng, lại không phải là mùi vị cô quen thuộc.

Còn tốt, không phải mùi vị cô quen thuộc. Còn tốt, cô còn tưởng rằng Lăng Tử Thành... Làm sao có thể chứ?

Lập tức, cô cười khổ.

"À." Tôn Tiểu Mai hiểu ý cười, hóa ra là vì cái này. Xem ra, người đàn ông kia đã học xong khóa học rồi, lập tức đã hiểu rõ sở thích của Lăng Tuyết Nhi.

Về phần đồ ăn... Cô ấy nhanh chóng lựa lời nói dối, nói: "Cái kia, là tôi mua đại thôi, không biết thế mà đều là món em thích ăn. Duyên phận đó, ha ha!"

"Chúng ta mau ăn đi. Chị ngồi xe buýt trở về, ngồi cũng được một lúc rồi. Tôi đoán chắc cũng đã nguội lạnh hết rồi, có lẽ hương vị chẳng ra sao cả."

Cho dù có nguội lạnh cỡ nào thì cô cũng có thể nếm ra tay nghề của Lăng Tử Thành. Lăng Tuyết Nhi cầm lấy một đôi đũa khác, đưa cho Tôn Tiểu Mai, sau đó đáp: "Ừ, chúng ta ăn đi."

Không biết bây giờ Lăng Tử Thành thế nào rồi. Cô chạy trốn khỏi nhà họ Lạc, có khi nào sẽ liên lụy Lăng Tử Thành không? Chỉ mong Lạc Dật Long giữ lời hứa, không làm khó dễ Lăng gia. Lăng Tuyết Nhi lo lắng nghĩ ngợi.