Chương 36: Khách sạn tự tôi tìm được (5)

"Sao cô lại bất cẩn như vậy? Đυ.ng vào tôi thì không nói đi. Cô phải biết đây chính là nước sôi, bỏng đến da tôi đỏ hết lên rồi này. Cô còn kinh ngạc kêu la cái gì. Cô kêu cái gì hả!" Nhân viên phục vụ tức giận nói, thở phì phò kéo cánh tay của Lăng Tuyết Nhi, dữ dằn chỉ vào trán của Lăng Tuyết Nhi, nói ra: "Cô mau nói xin lỗi tôi đi!"

Lăng Tuyết Nhi sờ lên cánh tay lúc nãy nhân viên phục vụ đã thừa cơ hội véo một cái. Cô ta bóp nặng như vậy, không cần nhìn thì Lăng Tuyết Nhi cũng biết cánh tay nhất định đã bị véo bầm rồi.

"Xin lỗi đi!" Nhân viên phục vụ lại đi đến, chỉ vào trán của Lăng Tuyết Nhi: "Bộ cô bị câm hay gì rồi à?"

Ai kêu cô có dáng vẻ xinh đẹp như vậy. Nhân viên phục vụ chỉ vào trán của Lăng Tuyết Nhi thì trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Đầu bếp mập mạp lại đưa chiếc đĩa đến, trong giọng nói mang theo sự chỉ trích mạnh mẽ: "Tự cô nhìn đi. Cô rửa như thế nào vậy? Cái này là cái gì đây, cái này là cái gì đây?"

Lăng Tuyết Nhi nhìn thấy một chỗ dơ trên đĩa, nhíu mày. Cô rửa cẩn thận như vậy, tại sao có thể có chỗ lại không rửa sạch được.

"Cầm lấy, rửa lại! Ai, đúng là gối thêu hoa không dùng được!" Đầu bếp mập mạp nhét chiếc đĩa vào lòng của Lăng Tuyết Nhi.

Lăng Tuyết Nhi đưa tay đón lấy, nhưng đầu bếp mập mạp chưa đợi Lăng Tuyết Nhi nhận được thì đã nới lỏng tay.

Chiếc đĩa từ trong lòng của cô rơi thẳng xuống đất. Ngay lúc sắp đập vào chân của cô, Lăng Tuyết Nhi tránh ra, chiếc đĩa rơi xuống đất, vỡ nát.

"Cô..." Đầu bếp mập mạp lộ ra vẻ mặt tiếc hận và tức giận.

"Tôi không phải cố ý." Lăng Tuyết Nhi nhìn đầu bếp béo, lắc đầu, ánh mắt khẩn thiết.

Đầu bếp béo cắn răng nghiến lợi, quay người, bước đi.

Những nhân viên công tác vây bên cạnh đứng xem, nhao nhao nghị luận lên, chụm đầu ghé tai. Ánh mắt kỳ lạ của họ hướng về phía cô, khiến Lăng Tuyết Nhi cảm thấy hô hấp khó khăn.

"Xin lỗi đi!" Nhân viên phục vụ còn nói thêm, cố chấp không chịu buông tha cho Lăng Tuyết Nhi.

Phía sau còn bị bỏng đến đau rát, dường như tăng thêm những mẩn đỏ trên thân. Hai loại cảm giác đau khổ đan xen cùng một chỗ, càng ngày càng rõ ràng.

Lăng Tuyết Nhi lại buông lỏng lông mày, lập tức yên lặng giống như không hề có chuyện gì xảy ra.

Cô là kiểu người càng trong tình cảnh hỗn loạn thì càng trở nên trầm tĩnh.

"Hôm nay cô không xin lỗi thì tôi sẽ không để yên cho cô đâu!" Đối với sự thờ ở của Lăng Tuyết Nhi, lửa giận của nhân viên phục vụ lại càng bùng phát dữ dội. Cô ta muốn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Lăng Tuyết Nhi, chứ không phải là dáng vẻ giống như không có chuyện gì xảy ra như vậy.

Cô ta vội vã đi tới, vừa chuẩn chuẩn bị bóp cánh tay của Lăng Tuyết Nhi.

Lăng Tuyết Nhi nghiêng người sang né tránh cô ta. Cô ta không lường trước được Lăng Tuyết Nhi sẽ né tránh, dùng quá nhiều sức, lập tức bị ngã văng ra ngoài, toàn bộ nước sôi còn trong bình mà cô ta đang cầm trên tay đều đổ ra hết, làm bỏng cái tay đang nằm trên đất của cô ta.

"A!" Một tiếng hét thảm thiết vang vọng trong phòng bếp, càng nhiều người vây quanh.

Quản lý phòng bếp nghe thấy tiếng la, lập tức chạy tới thì thấy nhân viên phục vụ đang nằm trong vũng nước sôi.

Quả nhiên nơi có mỹ nữ thì sẽ có thị phi. Chủ quản đen mặt.

"Hai người các cô, đi qua bên chỗ tôi." Lăng Tuyết Nhi và nhân viên phục vụ bị quản lý đưa vào văn phòng.

"Lăng Tuyết Nhi, Trần Thanh, rốt cuộc hai người các cô đã xảy ra chuyện gì vậy? Hành vi của các cô ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc thường ngày trong phòng bếp. Các cô biết sai chưa?" Chủ quản vô cùng bất mãn, nói.

"Là cô ta làm tôi phỏng!" Trần Thanh vượt lên trước mở miệng. Dáng vẻ uất ức lên tiếng khiếu nại. Ánh mắt sắc bén của chủ quản nhìn về phía Lăng Tuyết Nhi. Lăng Tuyết Nhi nhíu nhíu mày.

Trần Thanh còn muốn nói điều gì, đột nhiên, cửa ban công bị đẩy ra, một người đàn ông mặc quần áo quản lý lao động nói: "Quản lý Dương, cậu ra đây một chút."

"Các cô đứng đây, tự mình kiểm điểm, chờ tôi quay lại." Dương chủ quản nói.

Dương chủ quản vừa đi ra ngoài, Trần Thanh đã đổi khuôn mặt, không có chút nào dáng vẻ uất ức, sau đó lấy ánh mắt đắc ý nhìn Lăng Tuyết Nhi, nói từng chữ, từng chữ một: "Cô đợi bị đuổi việc đi."