Chương 37: Khách sạn tự tôi tìm được (6)

Dương chủ quản vừa đi ra ngoài, Trần Thanh đã đổi khuôn mặt, không có chút nào dáng vẻ uất ức, sau đó lấy ánh mắt đắc ý nhìn Lăng Tuyết Nhi, nói từng chữ, từng chữ một: "Cô đợi bị đuổi việc đi."

Cô ta ghét nhất chính là những cô gái có dáng vẻ thanh lệ như vậy, hình như đàn ông đều thích kiểu này, nhất là chồng cô ta, hiềm nghi nặng nhất.

Cô ta cảm thấy kỳ lạ, dựa vào cái gì chỉ phỏng vấn vài phút đã được nhận công việc rửa chén rồi? Hóa ra là bởi vì cái dáng vẻ hại người này.

Thế nhưng là, thấy cô rửa chén đĩa như thế, một chút đã có thể nhìn ra cô chưa từng làm cái chuyện này. Đáng tiếc, đàn ông đều sẽ bị loại phụ nữ này mê hoặc. Chẳng lẽ xinh đẹp như vậy mà lại đi rửa chén sao? Trò cười!

Quản lý Dương - Dương Quốc Khánh lại là một người quen cũ, là một trong số ít những người biết cô ta và chồng mình ẩn hôn. Anh ta là người đáng tin nhất, lát nữa nhất định sẽ giúp cô ta.

Không bao lâu, Dương Quốc khánh đã bước đến.

Vừa vào cửa, anh ta đã chạy ngay đến chỗ của Lăng Tuyết Nhi, dáng vẻ vui vẻ, cười hỏi: "Ái chà, Lăng Tuyết Nhi, cô có bị thương không vậy? Cô không sao chứ?"

Dương Quốc Khánh mới nãy còn tức giận với đám Lăng Tuyết Nhi đã đột ngột chuyển biến, khiến cô có chút mơ hồ. Cô lặng lẽ đứng ở đó, không nói gì, cũng không lộ vẻ gì.

"Trần Thanh, cô bị sa thải, ngày mai không cần đến!" Dương Quốc Khánh thấy Lăng Tuyết Nhi không nói chuyện, cho là Lăng Tuyết Nhi tức giận, quay người nghiêm khắc nói với Trần Thanh: "Không phải, bây giờ bị sa thải, cô hãy lập tức đi đi."

Mình bị sa thải rồi sao? Trần Thanh mở to hai mắt nhìn. Làm sao có thể chứ?

"Quản lý Dương, người bị phỏng là tôi đó!" Trần Thanh đưa bàn tay bị phỏng ra, dáng vẻ kinh hoảng và oan ức.

Lăng Tuyết Nhi nhìn cánh tay của Trần Thanh một chút. Chỗ bị phỏng đã đỏ thành một mảng lớn. Thực ra cô cũng bị phỏng, bây giờ hẳn là cũng rất đỏ rồi. Chỉ là nơi bị tổn thương nằm ở sau lưng, cô không tiện lộ ra cho quản lý nhìn.

Lăng Tuyết Nhi mím môi, không nói gì.

Dương Quốc Khánh thấy Lăng Tuyết Nhi vẫn không nói lời nào, càng thêm nịnh bợ, nâng cao giọng nói, quát Trần Thanh: "Kêu cô đi thì cô đi đi, lắm lời quá! Sau này, đừng để tôi gặp được cô."

Sau đó, Dương Quốc Khánh cười khanh khách xoay người, ôn hòa hỏi Lăng Tuyết Nhi: "Cô xem, xử lý như vậy, cô hài lòng không?"

Trần Thanh và Lăng Tuyết Nhi đồng thời sợ ngây người.

Tại sao phải hỏi cô hài lòng không? Hơn nữa, còn dưới tình huống vẫn chưa biết việc cô bị thương? Lăng Tuyết Nhi chớp chớp mắt.

"Quản lý Dương, cái này không công bằng! Tôi muốn tới cấp trên khiếu nại anh!" Trần Thanh bị chọc giận điên rồi. Năng lực quyến rũ của Lăng Tuyết thật là lớn, ngay cả Dương Quốc Khánh cũng bị mê hoặc rồi.

Trần Thanh đang chuẩn bị đóng sập cửa bỏ đi, Lăng Tuyết Nhi vẫn đang trong sự trầm tư, dường như nghĩ tới điều gì, đột nhiên nói: "Chậm đã."

"Thế nào? Còn gì muốn dặn dò sao?" Dương Quốc Khánh ở một bên xoay người.

"Chuyện này tôi cũng có lỗi, tại sao lại không xử phạt tôi vậy?" Ánh mắt của Lăng Tuyết Nhi trong suốt, chất vấn Dương Quốc Khánh. Dương Quốc Khánh bỗng chốc nghẹn lời.

"Chuyện này. . ."

"Tôi cho rằng không nên sa thải Trần Thanh. Nếu chúng tôi đều có lỗi, mà lại đều có thành ý sửa đổi thì chủ quản có thể xử nhẹ tay một chút không?" Lăng Tuyết Nhi hỏi.

"Có thể! Đương nhiên có thể." Dương Quốc Khánh biểu lộ xoắn xuýt, vô cùng tán thành gật đầu: "Lăng Tuyết Nhi cô nói rất có lý, rất có lý."

Dễ dàng như vậy đã đồng ý lời cô nói rồi sao? Lăng Tuyết Nhi càng thêm khẳng định ý nghĩ của cô.

"Vậy thì đều viết giấy kiểm điểm đi. Mỗi người một tờ." Dương Quốc Khánh suy nghĩ rồi nói. Như vậy là công bằng rồi nhỉ? Vừa lịch sự lại không có tổn thất. Quan trọng nhất chính là người kia hắn chịu trách nhiệm không nổi. . .