Chương 38: Khách sạn tự tôi tìm được (7)

"Vậy thì đều viết giấy kiểm điểm đi. Mỗi người một tờ." Dương Quốc Khánh suy nghĩ rồi nói. Như vậy là công bằng rồi nhỉ? Vừa lịch sự lại không có tổn thất. Quan trọng nhất chính là người kia hắn chịu trách nhiệm không nổi. . .

Vừa không đắc tội với người kia, lại khiến cho Lăng Tuyết Nhi hài lòng, xử lý như vậy hẳn là biện pháp tốt nhất rồi nhỉ? Dương Quốc Khánh cảm thấy bản thân giải quyết rất thỏa đáng.

Viết giấy kiểm điểm? Lăng Tuyết Nhi bắt đầu gặp khó khăn. Khi cô làm sai chuyện gì, Lăng Tử Thành nhiều lắm cũng chỉ giả bộ tức giận với cô thôi, cho tới bây giờ chưa từng để cho cô viết bản kiểm điểm.

Giấy kiểm điểm là cái gì? Phải viết bao nhiêu chữ? Lăng Tuyết Nhi rất mờ mịt.

Thế là, Lăng Tuyết Nhi rất thẳng thắn nói: "Tôi không biết viết."

"A. . ." Dương Quốc Khánh nghẹn họng nhìn trối chết, sửng sốt một lúc rồi tiếp tục nói thầm: "À, như vậy thì. . ."

Trần Thanh nhìn tình huống hoang đường này, cười đến hai tay ôm bụng. Ngược lại cô ta muốn xem thử, tiếp theo Dương Quốc Khánh sẽ làm gì với Lương Tuyết Nhi cái gì cũng không biết này.

"Hay là, phạt chúng tôi tăng ca đi? Tôi có thể rửa thêm được nhiều đĩa hơn một chút." Lăng Tuyết Nhi nhớ tới mỗi khi mình làm chuyện bậy thì bà ấy sẽ phạt cô đến phòng học đàn luyện vài tiếng đồng hồ.

"Ôi. . ." Dương Quốc Khánh tiếp tục xoắn xuýt, tăng ca rửa chén đĩa, như vậy thì có khiến cho người kia tức giận không nhỉ?

"Tôi viết kiểm điểm." Trần Thanh thừa cơ hội nói. Nếu đều phải bị phạt thì cô ta cũng muốn chọn cái dễ dàng hơn một chút. Cô không muốn rửa chén chung với con ngốc Lăng Tuyết Nhi kia đâu: "Lăng Tuyết Nhi có thể lựa chọn cách thức bị phạt thì tôi cũng phải có quyền lợi được lựa chọn."

"Ừ. Cứ như vậy đi?" Lăng Tuyết Nhi gật đầu đồng ý, sau đó nhìn về phía Dương Quốc Khánh thăm dò.

Dương Quốc khánh cười cười, xem ra người không có quyền lựa chọn chính là anh ta rồi! Anh ta còn có thể nói gì đây? Dù sao Lăng Tuyết Nhi cũng đã đồng ý. Anh ta còn muốn sống tiếp, không có lý do gì để không đồng ý.

Tăng ca rửa chén đĩa, đây chính là quyết định của Lăng Tuyết Nhi. Chuyện này không liên quan đến anh ta.

Thế là, Dương Quốc khánh hắng giọng một cái, bày ra dáng vẻ chững chạc đàng hoàng, nói: "Vậy thì cứ như thế đi, đi xuống đi."

Lăng Tuyết Nhi và Trần Thanh cùng đi ra ngoài. Trần Thanh ăn trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo, không thể đuổi Lăng Tuyết Nhi đi, lại khiến bản thân bị phỏng, còn phải quay về viết kiểm điểm.

Ngẫm lại đã cảm thấy rất tức giận. Trước kia, cô ta thực sự không hề cảm thấy Dương Quốc Khánh là loại người này, nhìn thấy mỹ nữ thì nịnh nọt. Xem ra, đàn ông trên đời đều giống nhau!

"Đừng vội đắc ý!" Trần Thanh giận dữ trừng mắt về phía Lăng Tuyết Nhi.

Sớm muộn cô ta cũng sẽ khiến cho Lăng Tuyết Nhi biến mất khỏi chỗ này.

Lăng Tuyết Nhi dừng bước, lạnh lùng nhìn Trần Thanh. Cô đã bỏ qua cho Trần Thanh rồi. Vì sao Trần Thanh còn cứng đầu cứng cổ chứ? Tại sao Trần Thanh nhất định phải nhắm vào mình?

"Nhìn cái gì vậy! Cô cho rằng ánh mắt vô tội kia của cô có tác dụng với tôi sao? Cô giỏi quyến rũ đàn ông thì không có nghĩa tôi sẽ không trị được cô!" Trần Thanh đáp lễ cho Lăng Tuyết Nhi một ánh mắt khiêu chiến.

Lăng Tuyết Nhi rất ít khi bị người khác đối chọi gay gắt như vậy. Lời nói khó nghe như vậy cũng là lần đầu tiên cô nghe có người dùng nó để miêu tả cô.

"Tôi không có quyến rũ đàn ông." Lăng Tuyết Nhi lạnh nhạt nói.

Trần Thanh như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, lập tức nở nụ cười.

Tiếng cười kia khiến cho Lăng Tuyết Nhi cảm thấy nổi hết da gà.

Những gì muốn nói, Lăng Tuyết Nhi đều đã nói xong, cảm thấy ở lại nghe cô ta cười cũng không còn ý nghĩa gì cả. Thế là, cô quay người chuẩn bị rời đi.

Vừa vặn Trần Thanh đã thu lại nụ cười, cất giọng hỏi: "Cô cảm thấy tôi tin sao? Không phải, cô cảm thấy tại sao sau khi Dương chủ quản nhìn thấy vết thương của tôi, vẫn quyết định bỏ qua cho cô, kêu cô trừng phạt tôi?"

"Hoặc là cô nói cho tôi nghe xem. Sau khi anh ta đuổi tôi đi, cô mới mở miệng thì anh ta liền nhượng bộ, là tại vì sao? Người ngay cả bản kiểm điểm cũng không biết viết, xin hỏi nửa đời trước của cô đã làm những gì vậy? "