Chương 39: Khách sạn tự tôi tìm được (8)

"Hoặc là cô nói cho tôi nghe xem. Sau khi anh ta đuổi tôi đi, cô mới mở miệng thì anh ta liền nhượng bộ, là tại vì sao? Người ngay cả bản kiểm điểm cũng không biết viết, xin hỏi nửa đời trước của cô đã làm những gì vậy?"

Vốn dĩ Lăng Tuyết Nhi đang đi về phía trước. Trần Thanh làm nhiều chuyện như vậy là vì cái gì. Cô có suy đoán thử là nguyên nhân gì, nhưng chắc chắn không phải bởi vì cô quyến rũ Dương Quốc Khánh.

Cô không cần giải thích bất kỳ điều gì với Trần Thanh. Hơn nữa, Trần Thanh cũng sẽ không tin.

Thế nhưng một câu cuối cùng đã khiến cô chậm rãi dừng bước.

Nửa đời trước cô đã làm những gì? Vấn đề này khiến Lăng Tuyết Nhi lo lắng khó chịu.

"Sao vậy? Bị tôi nói trúng rồi à?" Trần Thanh thấy Lăng Tuyết Nhi đứng ở đó thì cho là Lăng Tuyết Nhi bị chọc giận bởi những câu hỏi liên tiếp của mình.

Thế là cô ta đi tới, đứng ở trước mặt của Lăng Tuyết Nhi, muốn nhìn rõ ràng xem Lăng Tuyết Nhi tức giận đến cỡ nào, vậy mới khiến cô ta cảm thấy sảng khoái thì cô ta lại thấy được dáng vẻ đau khổ trên mặt của Lăng Tuyết Nhi, khiến cô ta không khỏi thay đổi sắc mặt.

Cho dù Trần Thanh là phụ nữ, còn rất ghét Lăng Tuyết Nhi nhưng cũng bị dáng vẻ của Lăng Tuyết Nhi làm đau lòng. Lăng Tuyết Nhi trong sáng như vậy, có cảm xúc gì thì đều sẽ thể hiện lên khuôn mặt thuần khiết này, cứ như thế đi thẳng vào lòng người.

Không thể mềm lòng, Trần Thanh tự nhủ. Sau đó, cô ta suy nghĩ, lại hạ thấp giọng nói, nhanh chóng nói: "Không muốn bị tôi chỉnh thì thức thời một chút, mau chóng từ chức, rời khỏi nơi này đi."

Sau đó, Trần Thanh bỏ lại Lăng Tuyết Nhi ở sau lưng, mau chóng rời đi. Cô ta không nhìn nổi dáng vẻ điềm đạm, đáng yêu, khiến cho người ta phiền lòng kia.

Cô chỉ là muốn có một công việc thôi mà. Lăng Tuyết Nhi vô cùng uể oải. Vì sao nhất định phải bắt cô rời đi? Cô đi từ từ về phòng bếp.

Trên đường đi đến phòng bếp, còn chưa đi đến cạnh bồn rửa chén, mọi người đều đã xì xào bàn tán về cô.

Mặc dù không nghe thấy bọn họ nói gì nhưng Lăng Tuyết Nhi biết, Trần Thanh về phòng bếp trước, chắc chắn phàn nàn về cô không ít.

Đi đến bồn rửa chén của cô, chỉ mới một lúc không rửa mà đĩa ở đó đã chất cao như núi. Cho dù cô không làm sai thì hôm nay cô cũng không thể tan làm đúng giờ rồi...

Lăng Tuyết Nhi tìm điện thoại, gửi cho Tôn Tiểu Mai một tin nhắn, nói cho cô ấy biết đêm nay phải tăng ca, tối nay sẽ quay về, bảo cô ấy không cần lo lắng. Sau đó, cô cất điện thoại vào, bắt đầu rửa chén đĩa.

Số chén đĩa mà cô rửa trong hôm nay đã vượt qua số chén đĩa mà cả đời này cô rửa rồi.

Lăng Tuyết Nhi nghĩ đến chuyện mới nãy Trần Thanh hỏi cô. Nửa đời trước cô đã làm được những gì? Đúng vậy, nửa đời trước có rất nhiều chuyện cô đều chưa từng làm, cho nên nửa đời sau ông trời muốn cô phải làm bù lại.

Thế nhưng, cô không thể cúi đầu trước ông trờ. Nếu ông trời muốn cô bù đắp thì cô sẽ bù đắp lại hết tất cả. Cô muốn cuộc sống của mình thật trọn vẹn.

Gia tăng tốc độ rửa chén, Lăng Tuyết Nhi yên lặng nỗ lực. Mồ hôi chậm rãi ướt đẫm cả cái trán của cô, nhỏ giọt vào trong nước, nhanh chóng bị hòa tan.

Động tác máy móc lặp đi lặp lại, hết lần này đến lần khác, cho đến khi nhân viên trong phòng bếp đều đã ra về hết.

Bên ngoài, màu đen đã bao phủ toàn bộ thành phố này. Trong phòng bếp, Lăng Tuyết Nhi rửa xong chiếc đĩa cuối cùng. Sau khi sắp xếp xong, cô cũng đã thấm mệt.

Sau khi sắp xếp xong, cô kéo lê thân thể mệt mỏi đi ra khỏi khách sạn.

Từ bên trong chiếc limousine, một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy bước ra. Lăng Tuyết Nhi mệt đến mức đi trên đường cũng muốn ngã nhào, vốn dĩ không chú ý đến việc sau khi người phụ nữ này xuống xe thì đang đi về phía mình.

"Tiểu Tuyết." Người phụ nữ dựa theo những gì trước đó bà ấy nhìn thấy, đi đến đằng sau Lăng Tuyết Nhi, gọi.

Giọng nói này rất quen thuộc, là. . . Lăng Tuyết Nhi mơ màng quay đầu, thấy được bóng dáng với khí chất tôn quý của bà Lăng trong đêm tối ánh đèn mờ nhạt.