Chương 41: Muốn gặp Tử Thành không? (2)

Đã tự dặn lòng là sẽ không khóc, Lăng Tuyết Nhi lau đi những giọt nước mắt không nên thân của mình, cô rất không đủ kiên cường. Cô hiện tại phải bình tĩnh phải kiên cường, nếu không cô lấy cái gì chăm sóc Lăng Tử Thành? Làm thế nào có thể kéo Lăng Tử Thành từ kề cận cái chết trở về.

Bây giờ cô thật sự rất khó chịu khi xe chạy quá chậm!

"Bác ơi, có thể chạy nhanh lên một chút không?" Lăng Tuyết Nhi đã sớm vò nát quần áo mình rồi.

"Cô chủ, đã rất nhanh rồi!" Tài xế vừa lái xe vừa trả lời, đột nhiên xe chuyển hướng, cả thân thể Lăng Tuyết Nhi nghiêng hẳn sang một bên.

Bà Lăng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Lăng Tuyết Nhi, âm thầm cảm thán kế hoạch trả thù của mình được thực thi hoàn mỹ như vậy.

Tuy rằng, bà ta cũng không đoán trước được Lăng Tử Thành bị tai nạn xe, nhưng lại đúng lúc thành toàn kế hoạch của bà ta, thật sự là trời cũng giúp ta! Bà Lăng cúi đầu che giấu, vuốt vuốt tóc mai, tâm tình tốt vô cùng.

Xe còn chưa dừng hẳn ở bãi đỗ xe bệnh viện, Lăng Tuyết Nhi đã đẩy cửa xe, chạy vội ra ngoài.

"Tiểu Tuyết, con chậm một chút..." Bà Lăng từ trong xe đi theo ra, nhưng vừa đúng lúc thang máy mở ra, Lăng Tuyết Nhi vọt đi vào, không đợi bà Lăng đã đóng cửa lại.

Chỉ là, cô cũng không biết Lăng Tử Thành ở phòng bệnh nào tầng thứ mấy...

Lăng Tuyết Nhi nhìn sơ đồ tầng trệt dán trên vách thang máy, trên sơ đồ ghi khu vực bệnh nặng ở tầng năm, vì thế cô lập tức ấn nút thang máy, đi thẳng đến tầng năm.

Ra khỏi thang máy, Lăng Tuyết Nhi tìm xung quanh, cô không xác định được Lăng Tử Thành ở đâu, mỗi cánh cửa đều đang đóng, hình như cũng không được vào.

Cô nhìn khắp nơi, đang không biết nên làm gì bây giờ thì một hộ sĩ đi tới, không chút suy nghĩ, Lăng Tuyết Nhi bắt lấy hộ sĩ rồi hỏi: "Xin hỏi, Lăng Tử Thành ở phòng bệnh nào?"

Hộ sĩ bị nắm có chút đau, không khỏi nhíu mày, không kiên nhẫn đẩy Lăng Tuyết Nhi ra, nói: "Xin hỏi cô là người nhà sao? Không có sự đồng ý của người nhà, không thể tùy tiện vào phòng bệnh nhân."

Lăng Tuyết Nhi nhìn bàn tay bị đẩy ra của mình, ý thức được chính mình đã quá sốt ruột, vì thế giải thích với hộ sĩ: "Thật xin lỗi thật xin lỗi."

"Hơn nữa, hiện tại đã khuya rồi, hay là ngày mai cô lại đến đi." Nói xong, hộ sĩ bước đi.

Chính là, cô đợi không được đến ngày mai, cho dù chỉ được ngồi chờ ở bên ngoài phòng giám hộ, cô cũng muốn ở trong này canh giữ cho Lăng Tử Thành, Lăng Tuyết Nhi nhìn theo hộ sĩ đã rời đi thầm nghĩ.

Bà Lăng cùng tài xế cũng theo lên đến, thấy Lăng Tuyết Nhi bị cự tuyệt.

"Tiểu Tuyết, là mẹ đã dặn dò, phải được mẹ đồng ý, mới có thể đi vào gặp Tử Thành. Con xem, hiện tại quả thật cũng đã khuya, chúng ta không nên gây thêm phiền toái cho bệnh viện, hay là chúng ta trước về Lăng gia đi?" Bà Lăng dường như đang tuyên bố quyền lực của mình, ở bên cạnh nhìn Lăng Tuyết Nhi.

Không phải nói Lăng Tử Thành đang rất nguy hiểm sao? Mọi người đến nơi đây, vì cái gì không cho cô liếc mắt nhìn Lăng Tử Thành một cái? Lòng Lăng Tuyết Nhi vô cùng lo lắng, căn bản là không muốn để ý đến mấy vấn đề này, hiện tại cô chỉ muốn nhìn Lăng Tử Thành một chút.

Chỉ là, không có sự đồng ý của bà Lăng, bệnh viện không cho cô vào.

Cô cũng biết, mục đích bà Lăng đến tìm cô, không chỉ đơn giản như vậy, chính là, rốt cuộc bà Lăng muốn thế nào?

Chẳng lẽ, mục đích thực sự của bà Lang là kêu cô về nhà?

"Tiểu Tuyết, nghe lời, mẹ là mẹ các con, thời điểm này các con lại càng phải nghe lời mẹ." Bà Lăng giống hệt như một người mẹ hiền đang tận tình khuyên giải an ủi người còn đang rất kích động là Lăng Tuyết Nhi.

Mẹ?

Chính là, nhiều năm như vậy, Lăng Tuyết Nhi hình như cũng chưa từng gọi bà Lăng một tiếng mẹ, bởi vì cô từng kiêu ngạo nghĩ, người mẹ chân chính của cô không phải bà Lăng, mẹ ruột của cô còn từng hi sinh để bảo vệ con của bà Lăng.

Trong lúc đó cô nghĩ, cô cùng bà Lăng, là bà Lăng nợ cô, mà cô, là thuộc về Lăng Tử Thành, không thuộc về bà Lăng.