Chương 42: Muốn gặp Tử Thành không? (3)

Trong lúc đó cô nghĩ, cô cùng bà Lăng, là bà Lăng nợ cô, mà cô, là thuộc về Lăng Tử Thành, không thuộc về bà Lăng.

Nhưng hiện tại, mẹ ruột của cô cùng Lăng Tử Thành đều đang nằm trong bệnh viện, tất cả tiền thuốc men đều do bà Lăng trả, cô muốn gặp ai trong bọn họ, đều phải được sự cho phép của bà Lăng.

Lăng Tuyết Nhi cố gắng bình ổn tâm tình mình, đi đến trước mặt bà Lăng, cúi đầu cung kính gọi một tiếng: "Mẹ."

Bà Lăng thân thể về phía sau hơi hơi giương lên, thư thái yếu ớt cười, chăm chú lắng nghe nhìn Lăng Tuyết Nhi.

"Con muốn gặp Lăng Tử Thành, xin mẹ đồng ý." Lăng Tuyết Nhi buông xuống cao ngạo sự cao ngạo thường ngày của mình, thưa dạ trưng cầu ý kiến của bà Lăng.

"Con cảm thấy, mẹ có nên đồng ý không?" Bà Lăng không có trả lời, mà là vươn tay, nhìn nhìn móng tay pha lê vừa mới làm, sau đó hỏi ngược lại cô.

Móng tay pha lê chói sáng làm đau mắt của Lăng Tuyết nhi, cô cau mày nhìn tay bà Lăng, móng tay pha lê này còn sáng như vậy, chắc hẳn thời gian làm cũng không lâu, con trai bị thương nặng nằm ở bệnh viện, bà ta còn có tâm tình đi làm móng tay?

Lăng Tuyết Nhi khó hiểu.

Cô còn tưởng rằng, bà Lăng là không thích cô, cho nên mới giận chó đánh mèo Lăng Tử Thành, bởi vậy nhiều năm qua mới đối xử với hai người bọn họ như vậy...

Chính là, nào có chuyện đứa con dứt ruột sinh ra đang ốm đau nằm ở bệnh viện, bản thân làm mẹ lại vui vẻ như vậy?

"Như vậy đi, con cứ vào thăm nó trước đi, mẹ cho con mười phút, nếu con còn muốn thấy nó thì theo mẹ trở về, nếu con không bao giờ... Muốn gặp nó nữa, con cứ đi, mẹ tuyệt đối không ngăn cản." Bà Lăng tuy rằng đưa ra câu hỏi trắc nghiệm, nhưng trong lời nói có sự chắc chắn rõ ràng.

Bà ấy dõi theo sự phát triển tình cảm của Lăng Tử Thành và Lăng Tuyết Nhi nhiều năm như vậy, thậm chí có đôi khi còn tạo ra chất xúc tác để củng cố tình cảm của hai người họ, cũng chính là vì ngày này, có thể chắc chắn Lăng Tuyết Nhi luyến tiếc rời này.

Mà Lăng Tuyết Nhi vốn đã không vừa lòng với mười phút " khai ân" này, hiện tại cô phát hiện ra bà Lăng đối với con ruột của mình một chút cũng không quan tâm thì lại càng không dám rời khỏi Lăng Tử Thành.

Lăng Tử Thành không phải chỉ bệnh nhẹ như cảm mạo phát sốt mà là sinh mệnh bị đe dọa, đáng sợ chính là, bà Lăng đem đến cho Lăng Tuyết Nhi cảm giác hoàn toàn không thể dùng hai chữ "an toàn" để hình dung.

Thậm chí, cô có cảm giác bà Lăng còn có gan bất cứ lúc nào cũng có thể rút đi bình trợ khí của Lăng Tử Thành.

"Con sẽ cùng mẹ trở về." Câu trả lời của Lăng Tuyết Nhi, quả nhiên không ngoài sở liệu của bà Lăng.

"Tốt lắm." Bà Lăng cực kỳ vừa lòng, vươn tay, ngoắc ngoắc ngón trỏ.

Tài xế bên cạnh nhìn thấy, bước lên phía trước, hạ thấp người nói với Lăng Tuyết Nhi: "Cô chủ, phòng bệnh của cậu chủ ở bên cạnh, xin đi theo tôi."

Lăng Tuyết Nhi nhìn nhìn bà Lăng, bà Lăng quay lại nở nụ cười trấn an, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi!"

Nụ cười của bà Lăng, vô hại như vậy, hòa ái như vậy, Lăng Tuyết Nhi lại ảo giác, bà Lăng không phải là mẹ ruột của Lăng Tử Thành sao? Chẳng lẽ là mình suy nghĩ nhiều?

Lăng Tuyết Nhi quay đầu lại, đi theo tài xế đến phòng bệnh.

Thay quần áo kháng khuẩn xong, đi vào phòng giám hộ nhìn thấy bộ dạng Lăng Tử Thành bị cắm đủ các loại ống, đầu còn băng bó băng gạc thật dày, khiến cho Lăng Tuyết Nhi dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt vẫn bị rung động!

Sao anh lại thành ra thế này? Bọn họ suýt nữa đã không nhận ra anh nữa.

Lăng Tuyết Nhi nhẹ nhàng bước đến bên giường, chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy bàn tay đã cùng cô đệm đàn dương cầm vô số lần trên giường kia, tư vị chua xót tràn ngập xoang mũi, Lăng Tuyết Nhi hít một hơi thật sâu, nỗ lực không cho nước mắt lại rơi xuống.