Chương 7: Cậu sẽ phải hối hận (2)

Một chiếc xe từ hướng có đèn xanh lao về phía xe của Lăng Tử Thành mà không hề giảm tốc độ, mạnh mẽ đâm vào xe của Lăng Tử Thành.

Đầu Lăng Tử Thành đập mạnh vào vô lăng, máu chảy ra làm mắt anh mờ đi, trước mắt anh chỉ là một mảng mơ hồ.

Tuyết Nhi, em ở đâu?

Xe bị đâm thành như vậy, xem ra không thể lái tiếp được.

Anh ngẩng đầu, tùy tiện lau máu xung quanh hai mắt, sau đó sờ soạng đẩy cửa xe ra. Anh không thể ngã xuống, anh phải tìm được Tuyết Nhi.

Lăng Tử Thành lảo đảo bước xuống xe, còn chưa đi được hai bước, hai chân anh mềm nhũn, sau đó anh ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.

...

Lúc Lăng Tuyết Nhi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên một cái giường lớn.

Giường kiểu công chúa, màn màu vàng nhạt, chăn bông mềm mại êm ái, hương oải hương thoang thoảng nơi chóp mũi.

Có thể xác định rằng cô không phải đang ở nhà họ Lăng, đây không phải là nơi mà cô quen thuộc. Cảm giác xa lạ và cô đơn khiến Lăng Tuyết Nhi nhíu đôi lông mày lá liễu lại.

Cô đứng dậy xuống giường mới phát hiện ngay cả quần áo trên người cô cũng được thay rồi, không phải là váy dài màu trắng cô mặc ở bữa tiệc mà là một bộ đồ ngủ bằng lụa.

Đây là đâu?

"Thật xin lỗi, cậu chủ Lạc, cậu không thể vào, cô chủ của chúng tôi còn đang ngủ." Hình như bên ngoài có chút ồn.

Giọng nói này nghe quen quá... Đây không phải... quản gia Ngô sao? Sao ông ấy lại ở đây? Lăng Tuyết Nhi đột nhiên cảm thấy có chút thân thiết, ở nơi xa lạ như thế này có người quen là một chuyện khiến cô cảm thấy an toàn hơn.

Vừa rồi cô nghe thấy ba chữ "cậu chủ Lạc", lẽ nào đây là nhà họ Lạc sao? Là nơi cô bị gả vào? Lăng Tuyết Nhi ngờ vực, chậm rãi đi đến gần cửa, len lén nghe động tĩnh ở bên ngoài.

"Ông già kia, ông muốn chết sao?" Một giọng nói hung ác vang lên: "Ông mà cũng dám ngăn cậu chủ của chúng tôi? Cho ông biết thế nào là lễ độ!"

Lăng Tuyết Nhi thấy không ổn, hình như bọn họ muốn đánh quản gia Ngô. Lúc đó cô không nghĩ được gì, vội vàng mở cửa, lạnh lùng hỏi: "Là ai muốn gặp tôi?"

Lạc Dật Long - cậu chủ duy nhất bây giờ của nhà họ Lạc đứng ngoài cửa, khoảnh khắc nhìn thấy Lăng Tuyết Nhi bỗng nhiên có cảm giác bị kinh động. Đây là cháu ngoại của chú Văn Ngũ? Là vợ tương lai của anh ta sao? Ngũ quan tinh tế, trên người cô đang mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa trắng, làn da nõn nà như tuyết trắng, khí chất xuất trần làm chấn động cả khung cảnh vừa rồi vẫn còn đang tranh chấp.

Người vợ này, cũng... Không tồi! Lạc Dật Long hơi cong môi, tốt, anh ta muốn người phụ này!

Giây tiếp theo, Lạc Dật Long nhìn thấy đường cong ẩn hiện dưới lớp áo ngủ... Đợi đã, cô ấy mặc áo ngủ chạy đến đây làm gì thế này? Anh ta lại nhìn đám vệ sĩ bên cạnh, tròng mắt của bọn họ sắp rớt xuống rồi. Đệch!

"Con mẹ nó mau cút xuống hết cho tôi!" Lạc Dật Long thu lại nụ cười, rống lên một tiếng đầy tức giận, nới lỏng cà vạt để dễ hô hấp.

"Vâng!" Đám vệ sĩ đồng loạt cúi đầu, nhanh chóng lui xuống.

Lăng Tuyết Nhi cũng không thèm để ý đến Lạc Dật Long, cô lập tức đi đến trước mặt quản gia Ngô bị đám vệ sĩ ấn quỳ xuống dưới đất, nhẹ giọng nói: "Chú Ngô, đứng dậy đi. Không sao rồi."

Cô lại có thể làm như không nhìn thấy anh ta sao? Anh ta còn tưởng rằng cô sẽ chủ động tiếp cận mình chứ. Sắc mặt Lạc Dật Long đen lại.

"Em tên là Lăng Tuyết Nhi đó sao?" Lạc Dật Long trầm giọng hỏi, giọng nói mang theo chút uất giận.

Lăng Tuyết Nhi quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lạc Dật Long. Nói thật lòng thì người đàn ông trước mặt cô cũng không tồi. Mày rậm, mắt to, môi mỏng, tóc ngắn, khuôn mặt góc cạnh của anh ta rất có tinh thần, rất anh tuấn. Chỉ có điều là... Cảm giác ban đầu là vô cùng bá đạo, không nho nhã, khiêm tốn, khiến người khác cảm thấy dễ chịu giống như Tưr Thành.

Nghĩ đến Lăng Tử Thành, ánh mắt Lăng Tuyết Nhi tối lại.

Không biết mình đến nhà họ Lạc bằng cách nào, không biết Tử Thành có biết cô bị đưa đến đây hay không. Hay là... Tử Thành đưa cô tới?

Cô bị chính suy nghĩ trong đầu mình dọa sợ.