Chương 8: Cậu sẽ phải hối hận (3)

Cô bị chính suy nghĩ trong đầu mình dọa sợ.

Nhưng nghĩ kỹ mà xem, chuyện này cũng có khả năng, không phải sao? Dù sao thì Tử Thành cũng đột nhiên từ bỏ, không cầu hôn cô, quan trọng hơn là sau khi bà Lăng tuyên bố chuyện cô có hôn ước, Tử Thành cũng hoàn toàn không có phản ứng gì.

Là vì tương lai của nhà họ Lăng? Hay là anh có nỗi khổ trong lòng?

Cô còn cho rằng anh sẽ đứng ra phản đối cực lực, nào ngờ không những không phản đối kịch liệt, ngay cả lúc cô đi đến trước mặt anh, anh vẫn duy trì sự im lặng.

Đây chính là kết quả mà cô đợi bao nhiêu năm qua.

Lăng Tuyết Nhi cứ đứng nhìn Lạc Dật Long như vậy, nhưng ánh mắt cô lại rất mơ hồ.

Coi nhẹ sự tồn tại của anh ta, xem thường câu hỏi của anh ta, trong mắt cô anh ta được coi là gì? Lạc Dật Long mang theo sát ý bước từng bước đến gần Lăng Tuyết Nhi. Khi đến trước mặt Lăng Tuyết Nhi, ngón tay anh ta dùng sức bóp chặt cằm của cô.

Lăng Tuyết Nhi bị bóp đau nên đưa hai tay túm lấy cánh tay đang bóp cằm cô của Lạc Dật Long, cố gắng kéo tay anh ta ra: "Anh là ai? Mau buông tôi ra!"

"Tôi là ai? Tôi là người đàn ông của em!" Lạc Dật Long ghé sát mặt của cô, lúc nói chuyện thì hơi thở ấm nóng phả lên mặt Lăng Tuyết Nhi.

Lăng Tuyết Nhi quay đầu đi.

Dám không nhìn anh ta nữa sao?

Lạc Dật Long dùng hai tay xoay đầu cô lại, ép cô nhìn thẳng vào anh ta: “Nhìn cho rõ mặt của tôi! Còn nữa, Lạc Dật Long, em phải nhớ kỹ cái tên này cho tôi!”

“Cậu chủ Lạc phải không?” Lăng Tuyết Nhi không hề sợ hãi, cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lạc Dật Long: “Mong anh tôn trọng tôi một chút. Chúng ta còn chưa kết hôn đâu!”

Đây là vẻ mặt gì thế này? Chán ghét? Có bao nhiêu người phụ nữ muốn bò lên giường của Lạc Dật Long anh, vậy mà người phụ nữ trước mặt này lại dám chán ghét anh?

“Tôn trọng?” Lạc Dật Long giống như nghe được một câu chuyện cười, mạnh mẽ buông tay ra. Anh hơi cong khóe miệng, biểu cảm bất cần đời: “Ý cô là bảo tôi không ôm cô? Hay là không ngủ với cô?”

“…” Người đàn ông này thật là… Quá vô lại. Lăng Tuyết Nhi vẫn còn chưa trải sự đời nên rất ngượng ngùng. Cô lặng lẽ cúi đầu xuống, không biết nói gì.

Người phụ nữ này đỏ mặt rồi! Dáng vẻ thẹn thùng của cô khiến Lạc Dật Long nở một nụ cười xấu xa.

Lăng Tuyết Nhi đột nhiên cảm thấy người mình ấm áp. Cô ngẩng đầu lên thì thấy không biết từ khi nào áo khoác gió của Lạc Dật Long đã bị anh ta cởi xuống, lúc này đang ở trên người cô. Giống như còn chưa thấy đủ, Lạc Dật Long còn giữ lấy nó.

“Tôi không lạnh.” Lăng Tuyết Nhi lạnh lùng nói. Cô cảm thấy hơi không quen, cô không cần áo khoác, lại còn là áo khoác của một người đàn ông xa lạ. Cô đang chuẩn bị cởi ra thì nghe thấy Lạc Dật Long nói: “Người đâu!”

Hai tên vệ sĩ nhanh chóng chạy lên.

“Lôi lão già này xuống dưới hầu hạ cho tốt.” Lạc Dật Long lạnh nhạt nói, thế nhưng Lăng Tuyết Nhi lại cảm thấy lo lắng vô cùng. “Phái thêm người lên đây, chăm sóc mợ chủ cho cẩn thận.”

Vừa rồi ép lão già này quỳ xuống thôi mà Lăng Tuyết Nhi đã vội vàng đi ra, có thể thấy cô rất để ý đến người giúp việc này.

“Cậu chủ Lạc!” Quả nhiên Lạc Dật Long lập tức nghe thấy Lăng Tuyết Nhi la lên.

Dung nhan thanh tú của Lăng Tuyết Nhi hiện lên vẻ lo lắng, cô hơi lắc đầu, nói: “Không được.”

“Hả? Em cầu xin tôi?” Lạc Dật Long nhìn Lăng Tuyết Nhi, với vẻ mặt đạt được ý muốn của mình.

"Chú Ngô là người chăm sóc tôi từ nhỏ, anh đừng làm khó ông ấy." Lăng Tuyết Nhi nói chậm rãi, vẻ mặt khẩn cầu cùng với ánh mắt long lanh giống như trực tiếp gõ vào trái tim Lạc Dật Long, khiến tim anh lỡ mất một nhịp.

Nhất định là mê muội quá rồi, Lạc Dật Long nghĩ. Nhưng anh ta vẫn quyết định đổi ý: "Vậy thì cứ nhốt ông ta lại trước, không được vô lễ với ông ta."

Nhốt lại? Không được! Lăng Tuyết Nhi mím môi.

"Có thể đừng nhốt ông ấy không?" Giọng nói của Lăng Tuyết Nhi rất nhẹ nhưng Lạc Dật Long vẫn nghe thấy.

"Có thể. Có điều..." Lạc Dật Long ngả ngớn nhìn về phía Lăng Tuyết Nhi, sau đó nói đầy mờ ám: "Phải xem biểu hiện đêm nay của em rồi."