Chương 9: Cậu sẽ phải hối hận (bốn)

"Có thể. Nhưng mà..." Lạc Dật Long ngả ngớn nhìn Lăng Tuyết Nhi, tiếp theo ám muội nói: "Phải xem biểu hiện đêm nay của em."

Nhất thời, hơi thở nguy hiểm tràn ngập trong không khí, đồng thời, thời gian dường như cũng trở nên trôi rất chậm, bởi vì Lăng Tuyết Nhi cảm thấy bị ánh mắt cực nóng của Lạc Dật Long nhìn chằm chằm như vậy nên mỗi một giây đều rất là dày vò, cô nghĩ không ra nên cự tuyệt thế nào, cô từ trước tới bây giờ chưa gặp qua người nào vô liêm sỉ như Lạc Dật Long!

"Cậu chủ Lạc, cậu không thể đối xử với cô chủ như vậy!" Chú Ngô bên cạnh hình như cũng cảm giác được hơi thở nguy hiểm, đoán được ý của Lạc Dật Long, kích động hô lên.

Ông không thể trơ mắt nhìn cô chủ rơi vào vực sâu! Ông hối hận, lúc tới nơi này, ông nên nghĩ biện pháp đưa cô chủ chạy trốn!

Hiện tại nghĩ biện pháp liệu có còn kịp không?

"Còn không dẫn hắn đi xuống?" Ánh mắt sắc bén của Lạc Dật Long quét về phía vệ sĩ.

Lão già này thật sự là vướng bận! Lúc nào cũng cản trở anh cùng Lăng Tuyết Nhi.

"Cậu chủ Lạc, cậu không thể đối xử với cô chủ như vậy! Cậu sẽ hối hận đấy! Cậu chủ Lạc, cậu chủ Lạc... Cậu sẽ hối hận đấy..." Chú Ngô bị vệ sĩ kéo càng ngày càng xa, thanh âm đau đớn vô cùng giống như nguyền rủa còn quanh quẩn trong phòng.

Nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Lão già này thật đúng là xui xẻo! Lạc Dật Long nới lỏng cà-vạt, khiến cho cà-vạt đang ngay ngắn trở nên lệch đi càng thêm lộn xộn.

Có thể nhìn ra được, tâm trạng của anh ta đang không được tốt.

Lăng Tuyết Nhi không muốn gây với Lạc Dật Long, không biết lát nữa anh ta lại còn nói những gì khó nghe nữa không. Dù sao, ít nhất hiện tại chú Ngô sẽ không phải chịu nỗi đau về thể xác, vì thế xoay người đi vào trong phòng.

Mới vừa vào cửa còn chưa kịp đóng cửa phòng, cô đã bị Lạc Dật Long ép sát vào tường, lưng cô bị đυ.ng mạnh vào tường, đau đến nhíu mày.

Một tay Lạc Dật Long chống tại bức tường trên đầu Lăng Tuyết Nhi, ôm cô vào trong lòng mình, khoảng cách gần như vậy, Lăng Tuyết Nhi đã cảm nhận được hơi thở ấm áp kia, theo bản năng nghiêng đầu.

"Tức giận rồi sao?" Lạc Dật Long bất mãn hỏi, dùng đầu ngón tay nâng cằm cô, không dám bóp cằm của cô nữa. Bởi vì anh ta phát hiện làn da của cô rất mềm mại, vừa rồi ở bên ngoài chỉ chạm một chút mà đến giờ vẫn còn đỏ.

Trong lòng anh ta đang cảm thấy xót xa thay cho cô sao? Lạc Dật Long ý thức được điều này, có chút tức giận với chính mình, cô đáng để anh ta đau lòng sao?

Lăng Tuyết Nhi mím chặt môi nhìn ngón tay ngả ngớn của anh ta, cô không thích như vậy. Chỉ là, nếu cô quá mức phản nghịch, có phải chú Ngô sẽ phải chịu khổ không?

Nghĩ như thế, Lăng Tuyết Nhi chậm rãi nói: "Chú Ngô là người lớn tuổi, trên người còn có bệnh. Chú ấy chăm sóc chúng tôi nhiều năm như vậy, có được sự tôn trọng tối thiểu của chúng tôi cũng là chuyện nên làm."

Ngữ khí của Lăng Tuyết Nhi nhẹ nhàng, thanh âm cũng rất êm ả.

Quả nhiên, Lạc Dật Long vô cùng tự nhiên thả lỏng giọng điệu: "Đừng giận nữa. Lão già kia vốn đã khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, tôi nhốt ông ấy lại để giảm bớt cái tính cứng đầu của lão già ấy mà thôi, hai ngày sau sẽ trả lại cho em."

Lăng Tuyết Nhi nhìn Lạc Dật Long đầy hoài nghi, vậy là những lời cô vừa nói với anh ta là vô ích rồi... Quên đi, có lẽ anh ta sẽ không bao giờ biết kính già yêu trẻ là như thế nào.

"Chỉ cần..." Lạc Dật Long đưa tay gom lại mái tóc dài đen mượt của cô, tiếng nói mang theo từ tính nói: "Em ngoan ngoãn nghe lời là được."

Lăng Tuyết Nhi gật gật đầu, chỉ cần chú Ngô không có việc gì là tốt rồi.