Chương 3

Ta hỏi lại: "Ta làm gì để cô ta khó xử? Không phải đêm qua cô ta còn mời ta cùng một chỗ sao? Người có thể nhẹ nhàng nói ra câu kia, không giống kiểu sẽ tự tiện tìm đến cái ch/ết.

"Ngươi là độc phụ, một chút ăn năn cũng không có!" Diệp Dữ Châu rút ra một thanh kiếm, chỉa về phía ta: "Cô muốn gi/ết ngươi!"

Ta trở tay chiếm kiếm của hắn, đem hắn nhấn trên mặt đất, nhếch môi cười lạnh: "Gi/ết ta? Ngươi quá đề cao mình hay là quá xem nhẹ ta?"

Sắc mặt Diệp Dữ Châu tái xanh, nằm trên mặt đất giãy dụa, mắng to: "Người phụ nữ đanh đá này! Ngươi buông cô ra!" Tỳ nữ bưng nước đến hầu hạ ta rửa mặt, trông thấy cảnh này lập tức cúi đầu lui ra.

Ta kề kiếm vào cổ Diệp Dữ Châu, đem tôn nghiêm của hắn ném xuống đất, dùng sức ma sát: "Diệp Dữ Châu, ta cảnh cáo ngươi, đã cưới ta thì ngoan ngoãn vì ta thủ đức, đừng ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không ngươi ch/ết như thế nào cũng không biết đâu."

"Phản! Cô còn chưa thấy qua người nào ương ngạnh phách lối như vậy, so với mẫu hậu còn ngang ngược càn dỡ hơn! Không, so với phụ hoàng còn phách lối hơn! Sao ngươi không lên trời luôn đi?" Diệp Dữ Châu cắn chặt hàm răng.

Hắn gằn từng chữ: "Úc Hi, cô hiện tại để lại những lời này ở đây, cô càng muốn trêu hoa ghẹo nguyệt, ngày mai liền thu mấy thϊếp thất!"

Ta cảm thấy không thú vị, buông Diệp Dữ Châu ra, nhẹ nhàng nói: "Nếu như ngươi chán sống thì thử một chút."

Nghe nói Thanh Liên thật sự nhảy lầu ch/ết rồi.

Diệp Dữ Châu tự mình thu thi th/ể cô ta, hạ lệnh hậu táng.

Thanh Liên còn có một người em gái sinh đôi, tên là Thanh Hạm.

Thanh Hạm tại lễ tang của Thanh Liên khóc không thành tiếng.

Thái tử thấy dáng dấp cô ta và Thanh Liên giống nhau như đúc, nên đã đưa cô ta về cung, nạp làm thϊếp thất.

Thi cốt Thanh Liên chưa lạnh, Diệp Dữ Châu ngày đêm ở trong phòng Thanh Hạm.

Hắn đối với Thanh Hạm, sủng ái so với Thanh Liên chỉ có hơn chứ không kém.

Ngày hôm đó, ta đang tản bộ trong hoa viên.

Thanh Hạm nhẹ nhàng đi tới phía ta khıêυ khí©h: "Tỷ tỷ, nghe nói sau khi ngươi và Thái tử thành hôn vẫn chưa viên phòng, thật ngại quá, bị ta vượt lên trước, ngươi sẽ không giận ta chứ?"

Ngữ khí ta khinh thường: "Một quả dưa leo nát mà ngươi lại xem thành bảo vật?"

Sau lưng truyền đến tiếng gầm gừ của Diệp Dữ Châu: "Úc Hi, ngươi nói ai là dưa leo nát? Có phải ngươi chán sống rồi không?"

Ta thản nhiên thừa nhận: "Không chán sống, nói ngươi đó."

"Ngươi!" Diệp Dữ Châu tức giận nghiến răng nghiến lợi, dọa nói: "Cô sớm muộn cũng gi/ết ch/ết ngươi."

Thanh Hạm nghênh đón, dắt tay Diệp Dữ Châu: "Điện hạ, tỷ tỷ nói chuyện thật tổn thương người, điện hạ rõ ràng là nam tử tốt nhất thiên hạ, đến miệng tỷ tỷ lại trở nên không đáng một đồng, Thanh Hạm cảm thấy không đáng thay cho điện hạ."

Ta quăng ánh mắt như dao về phía Thanh Hạm: "Ngươi câm miệng, bản phi ghét nhất loại người nói chuyện trà như ngươi." Thanh Hạm bị ta chặn họng không nói ra lời.

Nàng uất ức nhìn Diệp Dữ Châu, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, tỷ tỷ nạt ta, nàng sẽ không bức tử ta như bức tử tỷ tỷ chứ?"

"Cô ta dám!" Diệp Dữ Châu nhớ tới cảnh tượng Thanh Liên ngã trong vũng m/áu, hận ý đối với ta càng nhiều, hắn nhẹ giọng dỗ dành Thanh Hạm: "Nàng lui trước đi, cô thay nàng giáo huấn cô ta."

"Vâng, điện hạ nhẹ tay một chút, đừng tổn thương tỷ tỷ, miễn cho nàng quay đầu lại đem tức giận trút trên người thϊếp thân." Thanh Hạm cười nhẹ, hành lễ cáo lui.

Diệp Dữ Châu vừa mới nói muốn giáo huấn ta?

Đúng là chuyện cười.

Ta ngược lại muốn nhìn xem, là ai giáo huấn ai.

Diệp Dữ Châu đánh giá ta, khẽ cười một tiếng: "Ha."

Không biết chỗ nào của hắn bị rút gân, âm thanh nhẹ nhàng nói: "Úc Hi, xem như cô đã hiểu, ngươi là yêu mà không được nên mới nhiều lần gièm pha cô, ý đồ gây sự chú ý với cô."

Ta liếc nhìn hắn: "Ngươi thật biết tìm bậc thang cho mình."

Hắn níu lấy tay ta, đem ta ấn vào ngực: "Đừng khẩu thị tâm phi, không phải là ngươi ghi hận cô, đêm tân hôn không cùng ngươi viên phòng sao? Đi, hiện tại cô giống như ngươi mong muốn."

Ta nhíu mày, nhịn xuống xúc động muốn quất hắn: "Ngươi có bệnh?"

"Thân thể cô rất tốt." Diệp Dữ Châu vừa dứt lời lại cất giọng nói: "Người đâu, cầm ba nén nhang tới."

Tật Phong lập tức lấy tới ba nén nhang.

Ta bàng hoàng: "Giữa ban ngày thắp nhang làm gì?"

"Không phải ngươi nói công phu của cô ngay cả một nén nhang cũng không được sao?" Diệp Dữ Châu nhếch lên khóe môi, cực kỳ tự tin, "Ngươi cứng miệng như vậy, cô muốn xem thử mấy nén nhang ngươi mới có thể khóc cầu xin tha thứ."

Ta kinh sợ, giữa ban ngày ban mặt mà Diệp Dữ Châu suy nghĩ linh tinh cái gì vậy?

Ta tránh thoát khỏi tay hắn, giương nắm đấm lên: "Đừng đυ.ng vào ta, nếu không ngươi sẽ phải hối hận cầu xin tha thứ đấy."

"Ngươi là Thái tử phi, cô muốn đυ.ng thì đυ.ng, làm gì có đạo ngươi dám không thuận theo?" Diệp Dữ Châu vừa dứt lời lại nhào tới muốn ôm ta.

Ta níu lại tay hắn, ném một phát qua vai.

Diệp Dữ Châu đau đến thở dốc: "Ui ui, đau chết cô."

Thị vệ muốn chạy tới hộ giá, ta quát bọn họ lui: "Đây là chuyện nhà của ta và Thái tử, các ngươi lui ra!"

"Vâng..." Vẻ mặt thị vệ cầu xin, chậm rãi lui ra, còn dặn dò: "Thái tử phi, ngài xuống tay nhẹ một chút."

Ta đứng trên cao nhìn xuống, đánh giá Thái tử đang nằm trên mặt đất, khıêυ khí©h nói: "Làm sao? Bây giờ còn dám đυ.ng tới ta hay không?"