Chương 4

Diệp Dữ Châu nhìn ra phía sau ta, ấp úng nói: "Phụ, phụ hoàng..."

"Đừng hòng gạt ta, xem đây!" Dứt lời ta ngồi xổm xuống, đấm một phát vào cằm trái của hắn.

"Răng rắc..."

Cằm của Diệp Dữ Châu bị ta đấm trật khớp.

Diệp Dữ Châu nằm trên mặt đất giãy dụa: "Phụ hoàng, cứu... cứu nhi thần."

Ta cảm giác sau lưng ớn lạnh, xoay người lại thì thấy Hoàng đế Diệp Tụng Đình đang đứng đằng xa.

Thân thể Hoàng đế không tốt lắm, ngày thường sẽ không đến Đông cung.

Ông ấy thấy ta quay đầu thì vội vàng che mắt, đưa tay ra sau lưng vẫy thái giám tổng quản Hoàng công công: "Hoàng công công, con mắt trẫm làm sao đột nhiên không nhìn thấy gì? Ngươi mau đỡ trẫm."

Hoàng công công sững sờ, rất nhanh đã kịp phản ứng lại.

Ông ta tiến lên đỡ Hoàng đế, phối hợp nói: "Bệ hạ, Thái tử phi đang dạy dỗ Thái tử điện hạ, nếu không thì ngày khác người hãy quay lại, nô tài đỡ người trở về."

Hoàng đế diễn vai mù lòa cực kỳ hoàn hảo: "Hi nhi đang dạy dỗ Dữ Châu hả? Đúng là nên quản lý dạy dỗ nó, đỡ trẫm về Ngự thư phòng đi."

Hoàng công công đỡ Hoàng đế đi xa.

Hoàng đế vừa đi vừa lắc đầu, nhỏ giọng thở dài: "Cái thằng nghịch tử này, ngay cả trẫm cũng không dám đυ.ng vào Thái tử phi, hắn chọc vào làm gì?"

Diệp Dữ Châu bị gió thổi xốc xếch, giờ phút này hắn rơi vào trầm tư.

Hắn đang hoài nghi cuối cùng mình có phải con ruột của Hoàng đế hay không.

Thị vệ và nha hoàn thuộc Đông cung bị cảnh này làm cho sợ ngây người.

Dưới đáy lòng bọn họ thầm than: [Xem ra về sau chủ tử của Đông cung không phải Thái tử mà là Thái tử phi.]

Cằm Thái tử trật khớp, trên người cũng bị thương.

Ngự y đến giúp hắn bó xương, hắn đau đớn la oai oái, đem ta ra mắng mấy lần.

Hạ nhân toàn bộ Đông cung đối với Thái tử đều cảm thấy đồng cảm, đối với ta thì tràn đầy kính phục.

Bọn họ yên lặng tổng kết ra một phép tắc sinh tồn ở Đông cung: [Mệnh lệnh của Thái tử có thể không nghe nhưng mệnh lệnh của Thái tử phi thì không được có nửa phần lười biếng, ngay cả Thái tử mà Thái tử phi còn dám đánh, ngay cả Hoàng đế cũng phải e ngại nàng ba phần.]

Thanh Hạm thay thuốc cho Diệp Dữ Châu, cực kỳ đau lòng.

Một bên giúp Thái tử bôi thuốc, một bên gạt lệ: "Điện hạ, ngài là Thái tử, làm sao nàng dám ra tay nặng như vậy chứ? Trong thiên hạ này không ai có thể trị được nàng sao?"

Diệp Dữ Châu híp mắt nhíu mày: "Cứ chờ mà xem, sớm muộn gì cũng có một ngày, cô sẽ khiến nàng ta khóc lóc cầu xin tha thứ."

Đảo mắt một cái đã đến ngày mừng thọ Thái hậu.

Hoàng đế tổ chức thọ yến cho Thái hậu tại Tuế Ninh cung.

Lần thọ yến này chỉ mời một số ít hoàng thân quốc thích tới dự, trong đó bao gồm cả Hiền vương Diệp Nhàn Đình đến từ đất phong xa xôi.

Diệp Nhàn Đình là đệ đệ ruột của Hoàng đế, đều do Thái hậu sinh, hai huynh đệ cách nhau tận 15 tuổi.

Yến hội chính thức bắt đầu.

Thái hậu như thường lệ thúc giục Hiền vương thành thân: "Nhàn Đình, năm nay con đã 24 rồi, ngay cả cháu trai con cũng đã thành thân nạp thϊếp mà con vẫn còn lẻ loi một mình, làm sao mà mẫu hậu yên tâm được?"

Diệp Nhàn Đình trả lời: "Mẫu hậu, nhi thần không vội, chờ thêm chút nữa."

Thái hậu thở dài: "Chỉ sợ thân thể ai gia đợi không được, nếu bây giờ con còn chưa thích ai, vậy thì để hoàng huynh con tứ hôn cho."

Diệp Tụng Đình tỏ rõ thái độ: "Trẫm cực kỳ sẵn lòng, không biết ý hoàng đệ thế nào?"

"Không cần đâu, hoàng huynh." Diệp Nhàn Đình lộ ra ánh mắt lo lắng.

Hắn thay đổi chủ đề, bày tỏ tấm lòng mình với Thái hậu: "Mẫu hậu, thực không dám giấu diếm, nhi thần đã có người trong lòng, đợi nhi thần tìm được nàng thì sẽ thành thân với nàng."