Chương 28: Gặp người nhà

Sau khi xuống xe lửa thì em trai của Văn Đình là Văn Thiệu đến đón, Văn Thiệu đánh giá Triệu Hoành từ trên xuống dưới rồi khóe miệng cong lên. Trước kia, Chung Bình văn nhã lịch sự, nhưng bây giờ Triệu Hoành cực kỳ thô kệch, có vẻ không hợp với Văn Đình cho lắm. Nhưng mà, Văn Thiệu nhìn Triệu Hoành tay xách túi nhỏ túi lớn đến cả một cái vali cũng không để cho Văn Đình kéo, ngẫm lại tình huống trước kia của Văn Đình và Chung Bình lại cảm thấy rất vui.

Khi bọn họ đến dưới lầu thì bố mẹ Văn đã nhón chân đứng trên ban công nhìn người ở dưới lầu. Triệu Hoành là một người có thân hình vạm vỡ và ngoại hình trung bình, nhưng lợi thế về chiều cao khiến khí thế của anh cũng không thua kém, hai người đều buông xuống sự thấp thỏm trong lòng khi nhìn thấy anh.

Sau bữa tối, bố Văn, mẹ Văn cùng nói chuyện với Triệu Hoành, xác định rằng anh thực sự không quan tâm đến vấn đề thể chất của Văn Đình, vì vậy họ bắt đầu nói rằng bọn họ vẫn còn một số tiền tiết kiệm có thể sử dụng để làm của hồi môn cho Văn Đình. Triệu Hoành vội vàng ngăn bọn họ lại, "Bố mẹ à, con không thiếu tiền, chỉ thiếu một người vợ, nhà và xe con đều có, hai người vẫn nên giữ lại để dành cho Văn Thiệu cưới vợ. Con ở thành phố D mua một căn nhà nhỏ, bố mẹ có thời gian thì đến chơi, nếu bố mẹ và Đình nhi thấy ưng liền mua, không biết bố mẹ có còn yêu cầu gì không?” Triệu Hoành không dám nói sính lễ. Anh cũng không rõ tính tình người già ra sao, vì anh sợ nếu anh đưa tiền thì bọn họ lại thêm tiền hồi môn cho Văn Đình, như vậy anh cũng không biết để mặt mũi ở đâu.

Bố mẹ Văn Đình lắc đầu nguầy nguậy, mẹ Văn Đình mừng lắm, bọn họ lo Văn Đình sẽ sống cô độc hết quãng đời còn lại, bây giờ không ngờ lại tìm được một người con rể tốt hơn Chung Bình rất nhiều, vì xúc động mà trào nước mắt ra rồi.

Triệu Hoành thông qua cửa của bố mẹ Tu Văn Đình, ở thành phố X bèn kéo Văn Đình đi Cục dân chính đăng ký. Hộ khẩu của Văn Đình còn ở thành phố X, anh có sự trợ giúp của bố mẹ cô, cuối cùng Văn Đình đã bị thuyết phục.

Khi trở về thành phố D, Triệu Hoành rất vui mừng, cuối cùng anh và Văn Đình cũng danh chính ngôn thuận, còn về vụ kiện giữa cô và Chung Bình, anh đã nhờ luật sư giải quyết, anh cũng không quan tâm đến chuyện tiền bạc, lại càng không muốn để cho Văn Đình gặp lại hắn ta, dù sao cũng là chồng cũ của cô, trong lòng anh vẫn rất bài xích hắn ta.

Văn Đình rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, cơ thể cô không phải không có khả năng mang thai, chỉ là cô bị tắc ống dẫn trứng bẩm sinh và phải làm thụ tinh ống nghiệm. Chỉ là gia đình Chung Bình ngại chi số tiền lớn để thử, chưa kể không biết tốn tiền có thành công không. Cô rất may mắn hiện tại đã ly hôn với hắn ta, Triệu Hoành đối xử với cô, so với Chung Bình có thể nói là chênh lệch một trời một vực. Triệu Hoành thật sự nâng niu cô trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, xem cô như bảo bối.

Triệu Hoành nói bây giờ anh vẫn chưa muốn có con, chờ bọn họ trải nghiệm thế giới riêng của hai người thêm hai năm nữa thì anh sẽ tính đến chuyện có con, giờ anh chỉ muốn bên cạnh Văn Đình mỗi ngày thôi.

Văn Đình cũng hỏi sao không mau đến gặp cha mẹ của Triệu Hoành. Triệu Hoành cau mày nói với cô rằng mẹ anh đã qua đời từ lâu, anh không có liên hệ nhiều với cha mình, không khó để nghe ra anh đang miễn cưỡng không muốn nhắc chuyện trong nhà. Văn Đình cũng rất ngờ vực, nhưng nếu bây giờ anh không muốn nói về nó, vậy thì chờ bao giờ anh muốn nói lại hỏi vậy.

Không lâu sau Văn Đình vẫn gặp cha của anh, Triệu Quang Hồng là một doanh nhân nổi tiếng ở thành phố D, người được cho là một trùm xã hội đen đã gác kiếm.

Văn Đình vừa mới tan làm đi đến cửa, cô đang dùng chìa khóa mở cửa thì một giọng nói lạnh lùng vang lên, "Cô Tu, hoặc là tôi nên gọi cô một tiếng ‘chị dâu’”.

Văn Đình quay đầu nhìn thấy người đàn ông rất đẹp trai mà cô đã nhìn thấy trên du thuyền ngày hôm đó, sắc mặt có chút tái nhợt, "Anh, anh tìm tôi có chuyện gì, tôi, tôi không nợ tiền anh nữa.”

Triệu Văn Trí sửng sốt, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười, "Chị dâu, chị còn chưa hiểu sao?"

Văn Đình ngây người nhìn hắn, hồi lâu mới kêu: “A, anh biết Triệu Hoành sao?” Mặt cô lập tức đỏ bừng, Triệu Hoành hẳn là đã thu xếp hết chuyện trên du thuyền.

Triệu Văn Trí mỉm cười, "Chị dâu, anh của tôi tốt hơn Chung Bình nhiều."

Văn Đình bất mãn trừng mắt nhìn hắn, "Vậy các người cũng không thể lừa tôi như vậy chứ.”

"Chị dâu, tôi sẽ không nói chuyện quá khứ, tôi tìm chị vì có một chuyện, phiền chị đi theo tôi một chuyến.”

Văn Đình cảnh giác nhìn hắn, "Anh có thể đi tìm Triệu Hoành."

"Cha nuôi bị bệnh rất nghiêm trọng. Có lẽ không còn nhiều ngày nữa, ông ấy muốn gặp hai người.”

Văn Đình nhíu mày, Triệu Hoành không thích nhắc tới cha của anh, "Nếu không trước tiên anh nên hỏi ý của Triệu Hoành?"

“Anh trai không muốn quay về, chị dâu à, xin lỗi, tôi buộc phải nghĩ ra hạ sách này.” Triệu Văn Trí cười nói, hiển nhiên là không chấp nhận câu trả lời của Văn Đình. Mà Văn Đình nhìn hai người mặc đồ đen đứng bên cạnh xe của mình, cũng ngoan ngoãn đi theo hắn vào xe.

Triệu Văn Trí đưa Văn Đình trở lại nhà cũ của nhà họ Triệu. Họ Triệu không ở thành phố, mà là ở một ngôi làng ở ngoại ô, hầu như tất cả người nhà họ Triệu đều ở trong làng. Sau khi vào thôn, xe dừng ở cổng thôn, đi thay bình ắc quy xe phải mất hơn mười phút đồng hồ mới đến nhà họ Triệu. Trên đường đi, Triệu Văn Trí gọi điện cho Triệu Hoành và nói với anh rằng Văn Đình đã được hắn đưa về nhà họ Triệu. Qua micro, Văn Đình nghe thấy tiếng chửi rủa của Triệu Hoành. Văn Đình nhìn thấy những bức ảnh thời trẻ của Triệu Quang Hồng ở sảnh, rất giống với Triệu Hoành, nhìn thấy đã rõ họ là hai cha con.

Không lâu sau khi Văn Đình đến nhà họ Triệu thì Triệu Hoành cũng đến, vẻ mặt u ám, anh hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Văn Trí. Triệu Văn Trí làm ngơ và đưa họ đến gặp Triệu Quang Hồng trên lầu.

Trên sân thượng tầng hai, họ nhìn thấy Triệu Quang Hồng. Ông ta đang ngồi trên ghế tựa với một cái bình treo trên tay, nhắm mắt lại như đang ngủ và cơ thể ông ta rất gầy.

Triệu Hoành dắt Văn Đình đến, Triệu Quang Hồng mở mắt ra, trong mắt ảm đạm lóe lên một tia sáng, quét qua Văn Đình rồi dừng ở trên người Triệu Hoành, "Con đã đến rồi!"

Ánh mắt Triệu Hoành phức tạp nhìn Triệu Quang Hồng mà im lặng không đáp, rồi nắm chặt tay Văn Đình.

Triệu Quang Hồng mỉm cười, "Ta sắp hết thời gian rồi, con kết hôn rồi cũng nên trở về tiếp quản Hồng Hải.”

Triệu Hoành cau mày, "Ông để cho Văn Trí tiếp quản đi, tôi còn bận chuyện công ty của mình.”

Triệu Quang Hồng lắc đầu, “Nó còn có việc khác phải làm, dù con có muốn hay không, Hồng Hải đã là của con.” Nói xong, ông có vẻ mệt mỏi nhắm mắt lại, “Ta biết con hận ta hại chết mẹ của con, nhưng trong cơ thể con đang chảy dòng máu của ta, con không muốn thì cũng là con của ta.”

Triệu Hoành mím môi kéo Văn Đình đi. Khi rời khỏi sân thượng, Văn Đình nhìn lại và thấy Triệu Quang Hồng đang cô đơn dưới ánh nắng chiếu lên sân thượng.

Không tới vài ngày thì Triệu Hoành nhận được thông báo rằng bệnh tình của Triệu Quang Hồng nguy kịch. Văn Đình đến bệnh viện để gặp ông lần cuối, Triệu Quang Hồng đã không nói nên lời và tin tức về cái chết của ông đã truyền đi vào đêm hôm đó.

Triệu Quang Hồng qua đời, Văn Đình tham dự tang lễ với tư cách là con dâu, nhiều xe hơi sang trọng xếp hàng bên ngoài thôn để phúng viếng. Linh cữu đặt ở cổng thôn, Triệu Văn Trí và Triệu Hoành tiếp đãi ở linh đường. Từng đội người mặc đồ đen đang duy trì trật tự tại hiện trường, hầu như thời gian Văn Đình đều đợi ở nhà họ Triệu, lễ tang rất giống hình ảnh trong phim ‘ông trùm xã hội đen’, có những người giàu có còn có chính khách và minh tinh đến tham dự. Vào ngày thứ hai sau khi Triệu Quang Hồng mất thì em trai của Triệu Quang Hồng là Triệu Quang Hải cũng trở về. Chiều hôm đó, Triệu Hoành, Triệu Văn Trí và Triệu Quang Hải khóa mình trong phòng làm việc hồi lâu, sau đó Triệu Quang Hải nổi giận đùng đùng bỏ đi.