Chương 29: Bị bắt cóc

Sau khi hoàn thành tang lễ của Triệu Quang Hồng thì Triệu Hoành tiếp quản Hồng Hải, mà Hồng Thuyền cũng được sáp nhập vào Hồng Hải để cùng chung quản lý. Triệu Hoành bổ nhiệm Văn Đình làm trợ lý cho tổng giám đốc, để Văn Đình thay mặt cho tổng giám đốc rồi ném Hồng Thuyền lại cho cô. Bây giờ, Triệu Hoành bận rộn hơn, không có cách nào đến Hồng Thuyền đưa đón cô mỗi ngày, mà cô cũng không muốn cho tài xế đón, nên Triệu Hoành mua một chiếc xe, để cô tự mình lái xe đi làm.

Biệt thự của Triệu Hoành nằm ở ngoại ô, hôm nay Văn Đình tan tầm về nhà, lúc đến ngã tư thì một chiếc xe container dài chuẩn bị quay đầu, nên Văn Đình dừng lại chờ xe chạy qua. Một chiếc xe tải lớn khác chạy tới từ phía sau, làm Văn Đình chưa kịp phản ứng thì kính cửa sổ đã bị vỡ và cô đã bị nhét vào một chiếc xe việt dã.

Văn Đình bị bịt mắt và ngất đi, khi tỉnh dậy cô nằm trên giường với hai tay bị trói, mà căn phòng cô đang ở rung chuyển, Văn Đình có cảm giác như mình đang ở trên thuyền.

“Cô Tu tỉnh rồi?” Lúc này Văn Đình mới nhìn thấy Triệu Quang Hải cùng Triệu Văn Trí ngồi bên bàn trong phòng mà thưởng thức trà, hai người nâng tách uống rất tao nhã, nhưng mà cô lại bị trói ở đây, cô hoàn toàn không biết bầu không khí này có gì tốt.

Văn Đình chật vật ngồi dựa vào mép giường rồi im lặng không nói lời nào.

“A Trí à, nghe nói Triệu Hoành rất cưng chiều người phụ nữ này?” Ánh mắt của Triệu Quang Hải làm càn lướt qua Văn Đình.

Triệu Văn Trí tao nhã bưng một tách trà, chế nhạo nói: "Cũng phải, nếu không làm sao lại muốn con nhanh chóng giúp đưa cô ta lên giường chứ?"

"Cậu vì lão đại vất vả nhiều năm như vậy, bị giao những chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng cho cậu làm, còn Triệu Hoành đã làm gì, bây giờ lại giao Hồng Hải cho hắn, trên đời này có chuyện tốt như vậy sao?”

“Cho hắn thì hắn cũng cần phải có bản lĩnh mới nuốt trôi chứ!” Triệu Văn Trí đứng dậy đi về phía Văn Đình, “Bác hai mời chị dâu đến là muốn cô ta thay chúng ta truyền lời?”

Triệu Quang Hải cười cười, "Nói thế nào cô ta cũng là vợ của Triệu Hoành, để cho hắn đội nón xanh trước thì mới giải hết hận.”

Triệu Văn Trí lỗ mãng xoa bóp mặt Văn Đình, "Được đó, chỗ của con có nhiều cao thủ dạy dỗ, bác hai giao cô ta cho con đi, đảm bảo không tới một tháng sẽ làm cho cô ta nghe lời, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.”

"A Trí à, nói thế nào thì lão đại cũng đã nuôi nấng cậu hơn 20 mấy năm, ông ta vừa đi thì cậu đã ra tay đối phó với con trai ông ta như thế này, cậu không sợ ông ta tìm cậu sao?"

Triệu Văn Trí cười rộ lên, "Bác hai, con còn không nhớ rõ trong tay bóp chết bao nhiêu người, còn sợ chuyện này à."

“A Trí, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hôm nay để con bắt đầu đi?” Triệu Quang Hải nhìn Văn Đình chăm chú hỏi.

Triệu Văn Trí cau mày, "Bác biết con không thích đυ.ng vào đàn bà.”

"A Trí, bác già rồi, sức lực không bằng con. Con chơi trước đi rồi đến phiên bác, đến lúc đó để cho Triệu Hoành xem vợ hắn hầu hạ chúng ta như thế nào. Cũng coi như bắt đầu sự hợp tác của chúng ta, thế nào?”

Văn Đình bị trói hai tay, cô cắn môi nhìn xung quanh, gió biển đang thổi vào, rõ ràng đây là một chiếc du thuyền, đằng xa là đại dương mênh mông, bọn họ cũng không biết đang ở nơi nào. Trong lòng cô cực kỳ sợ hãi.

Triệu Văn Trí cau mày nhìn Văn Đình, "Bác hai, nhất định con phải chơi cô ta thì bác mới tin con?”

Triệu Quang Hải mỉm cười, "Phụ nữ từng được đàn ông chơi càng thú vị, con thử xem sẽ biết.”

Triệu Văn Trí kéo tay Văn Đình qua, "Được rồi, nếu bác hai muốn xem, con đây cũng chỉ có thể tuân mệnh. Con đã dám hy sinh, cũng được thôi, nếu lấy được Hồng Hải thì con 6 phần bác 4 phần!”

"Tốt, chúng ta đồng lòng thì sớm muộn gì Hồng Hải cũng là của chúng ta.”

Triệu Văn Trí đột ngột đẩy mạnh Văn Đình xuống dưới rồi đè ở trên người cô và ôm eo cô, "Dáng vẻ cũng không quá xuất sắc, tôi thấy vóc dáng nhiều cô Triệu Hoành chơi trước kia còn đẹp hơn.”

Triệu Văn Trí lẩm bẩm đè lên người Văn Đình, mà cô bị hắn đè nên không thể động đậy, Triệu Văn Trí thò một tay vói vào dưới quần áo của cô, cả người hắn dán lên người Văn Đình, nhẹ giọng nói bên tai Văn Đình, "Chị dâu, đừng sợ, một hồi đi theo tôi, tôi sẽ dẫn chị ra ngoài!” Rồi sau đó lớn giọng nói, “Bác hai, cơ thể cô ta không có gì tốt để chơi, nếu không thì bác thử trước đi, con thấy không nứиɠ nổi.”

Triệu Quang Hải đứng lên, “Sao, bác thấy thẩm mỹ của Triệu Hoành không hẳn kém như vậy chứ.”

Khi Triệu Quang Hải còn cách Văn Đình hai bước thì Triệu Văn Trí đột nhiên xoay người chặn lại, chỉ với một cú quét chân và hai tay dùng lực thì Triệu Quang Hải đã vùng vẫy vài lần rồi lặng lẽ ngã xuống.

Triệu Văn Trí rút dao găm trên người, cắt một đoạn dây thừng trói Văn Đình rồi kéo cô lên giấu trong góc. Hắn tìm thấy khẩu súng ở trên người Triệu Quang Hải. Sau khi để Văn Đình rời khỏi phòng thì có tiếng súng và đánh nhau vang lên bên ngoài. Văn Đình trốn trong tủ quần áo, chờ Triệu Văn Trí đến đón cô.

Hơn nửa giờ sau, khi cửa tủ quần áo được mở ra, trên người Triệu Văn Trí bê bết máu, hắn nở nụ cười khẽ nói: "Chị dâu, có một tin tốt và một tin xấu, chị muốn nghe tin nào trước?”

Văn Đình cười khổ, "Anh muốn nói tin nào trước?”

Trên mặt của Triệu Văn Trí vẫn treo một nụ cười, nếu như Văn Đình không có nhìn thấy mặt tối của hắn trên du thuyền thì nhất định sẽ bị hắn làm cho lóa mắt. Khuôn mặt trắng trẻo và đôi mắt đào hoa của hắn khác với vẻ cao lớn và vạm vỡ của Triệu Hoành. Hắn gầy hơn và trông rất lịch sự. Điều rất mâu thuẫn là vết máu dính trên áo sơ mi trắng và con dao găm đẫm máu trên tay.

Triệu Văn Trí xem con dao găm như đồ chơi mà xoay vòng hai lần, “Tin tốt là chúng ta đã an toàn, đám người đó đã bị tôi giải quyết rồi.” Triệu Văn Trí dừng lại cúi xuống và khóe miệng cười lớn hơn, “Tin xấu là tôi ra tay hơi quá, giải quyết tất cả mọi người mà quên giữ lại người lái thuyền, vả lại còn không cẩn thận đập nát buồng lái rồi!”

Văn Đình trừng mắt nhìn hắn, "Chúng ta phải làm gì đây?”

Triệu Văn Trí nhún vai, "Mặc cho số phận. Bác hai tạm thời hẹn tôi đến. Không ai biết tôi ở đây." Mấy năm nay, Triệu Quang Hải đều ở nước ngoài, không biết ông ta đã sớm bắt đầu từ con số không. Bây giờ, Hồng Hải là một doanh nghiệp tẩy trắng, không có liên quan đến hắc đạo. Hắn cũng nhận được tin rằng Văn Đình đã bị Triệu Quang Hải bắt đi, vì vậy sau khi hắn nhận được cuộc gọi bèn một mình đến đây. Triệu Quang Hải không quá hiểu biết về hắn. Lúc trước, Triệu Quang Hồng để ông ta ra nước ngoài, vì cảm thấy ông ta quá ngu xuẩn, thay vì giữ người bên cạnh mà bận tâm thì tốt hơn là dùng tiền nuôi ông ta. Ai ngờ ông ta không biết tốt xấu, lại nghĩ đến thứ không thuộc về mình. Triệu Quang Hồng chết đi cũng để lại một số tiền cho ông ta, mà Hồng Hải thì để lại cho Triệu Hoành. Ông ta thấy không phục và muốn nhiều hơn nữa.

Triệu Văn Trí dẫn Văn Đình xuống cầu thang, trên mặt đất có một vũng máu, tất cả mọi người trừ Triệu Quang Hải đều bị ném xuống biển cho cá ăn rồi. Triệu Quang Hải bị Triệu Văn Trí trói vào buồng lái, lúc nhìn thấy bọn họ, ông ta cực kỳ tức giận nhìn chằm chằm bọn họ, "Triệu Văn Trí, mày liều mạng như thế thì Triệu Hoành sẽ tin mày sao? Ông già kia cũng không hề để lại gì cho mày …”

Triệu Văn Trí vươn ngón tay ra lắc lắc, "Bác hai à, mấy trò của bác, con đã sớm từ bỏ rồi. Nếu cha nuôi con không mất sớm thì ông ấy có để lại gì hay không, con đều chấp nhận. Mà bác sai rồi, cha nuôi để lại cho con không hề thua kém với anh ấy. Bác hai, bác thật sự già rồi, nếu rơi vào trong tay của anh con, có lẽ anh ấy vẫn sẽ mềm lòng. Còn con, gϊếŧ người đếm còn không hết, nể tình cha con nên con sẽ giữ cho bác một cái mạng.” Triệu Văn Trí trói tay chân của Triệu Quang Hải vào cùng một chỗ, cơ thể ông ta cố vặn vẹo nhìn cũng thấy rất khó chịu.

"Hahaha, tao không tin, nhưng bây giờ tao tin rồi, mày thích Triệu Hoành chứ gì, dâng cho nó chơi, nó cũng không làm mày? Lấy lòng nó như vậy còn đưa vợ nó trở về, có phải mày muốn nó đâm c̠úc̠ Ꮒσα của mày không?” Triệu Quang Hải cười nói.

Triệu Văn Trí ngồi xổm người xuống, cười tít mắt nhìn Triệu Quang Hải, "Bác hai, bác có vẻ còn không biết tôi đang làm gì, lúc trở về tôi sẽ cho bác xem. Để cho cấp dưới hầu hạ bác hai, cho bác hai biết thế nào là sung sướиɠ! ”Văn Đình rùng mình khi nhớ đến phòng dạy dỗ trên du thuyền của hắn.

Triệu Văn Trí thuận tay lấy giẻ nhét vào miệng Triệu Quang Hải, rồi đi tới buồng lái xem có cách nào để liên hệ với bên ngoài không. Nhưng rõ ràng đã bị phá hỏng quá nghiêm trọng, bàn điều khiển của thuyền đã bị đập, sau khi di chuyển được vài lần thì Triệu Văn Trí đã bỏ cuộc rồi đạp bàn điều khiển nát bấy.

Trên du thuyền có đồ ăn thức uống, ba người có thể kéo dài vài ngày, Triệu Văn Trí chán nản liền tìm cần câu đi câu, sau khi kéo cá lên, hắn dùng dao găm gϊếŧ chết rồi cạo vảy cá, bày thành một đĩa sashimi tươi ngon.

Triệu Văn Trí không để cho Văn Đình vào buồng lái nữa, theo lời hắn nói, Triệu Quang Hải đã tè ra quần, cục diện quá khó coi rồi. Đến giờ ăn tối, hắn sẽ mang đồ vào cho ông ta ăn.

Vào ban đêm, Văn Đình đang ngủ thì đột nhiên rung lắc dữ dội. Trong bóng tối, Triệu Văn Trí cầm lấy thứ gì đó cho cô, "Chị dâu, chúng ta không may gặp bão rồi. Mặc áo phao vào đi theo tôi!"

Du thuyền bị thổi mà rung chuyển dữ dội, Văn Đình mặc áo phao cứu sinh vào, Triệu Văn Trí cầm một bộ quần áo đi vào buồng lái, mặc cho Triệu Quang Hải rồi cởi dây trói, "Bác hai, bác tự cầu nhiều phúc đi. Nếu bác có thể toàn mạng trở về thì tôi nhất định mời bác đến chỗ tôi mà đãi một bữa thật linh đình!”